Lưu Toàn Công hoàn toàn không coi Ngô Bình ra gì, nhưng hắn không ngu. Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, sau đó tự dưng đòi hắn trả tiền, hắn đã thấy nghi ngờ trong lòng. Chỉ kẻ bản lĩnh mới có gan thách thức như vậy, liệu Ngô Bình có phải là cao nhân phương nào không?
Thấy hắn không đồng ý ngay, Ngô Bình cười lạnh: "Thế nào, sợ rồi à? Sợ thì trả 100 nghìn tệ cho tôi, tôi cầm tiền thì sẽ đi, không gây rắc rối cho anh nữa".
"Láo toét! Cậu là ai mà dám tới đây làm loạn!", tên mắt xếch tức giận, nói với một vị quyền sư: "Thầy Mã, thầy hãy dạy cho tên nhóc đó một bài học, chúng tôi cũng được mở mang tầm mắt".
Thầy Mã là người tỉnh khác, từng học võ ở chùa Đại Thiền nên có võ công cao cường, bảy tám tên đàn ông cao to cũng không thể tới gần thầy Mã. Ngô Bình vừa tới là ông ta đã quan sát anh, cũng nhận ra anh có võ công.
Giờ bị người ta khích, ông ta lập tức đứng ra, lạnh nhạt nói: "Tên nhóc kia, cậu hãy mau xin lỗi ông chủ Lưu đi, đừng có tự rước lấy khổ!"
Ngô Bình nhếch môi cười: "Xin lỗi sao? Hắn lừa tiền của tôi, tôi tới đòi tiền thì có gì là sai?"
Quyền sư họ Mã sầm mật: "Chàng trai trẻ, nếu cậu đã không biết điều thì đừng trách tôi ra tay dạy dỗ cậu!"
Thấy quyền sư Mã định ra tay, Lưu Toàn Công cười nói: "Tên nhóc kia. Nếu cậu đánh thắng ba vị quyền sư thì tôi sẽ tặng cho cậu hết số cát này. Nhưng nếu cậu thu thì để xe lại, cậu tự bò về!"
Ngô Bình mỉm cười: "Được! Anh bảo họ lên hết đi, đỡ phiền".
Ba quyền sư nhìn nhau, họ tỏ vẻ khinh thường. Lưu Toàn Công bật cười lớn, hắn nghĩ Ngô Bình chỉ là phường nhãi nhép, nên nói: "Được! Ba vị quyền sư, đừng khách sáo với tên nhãi này, hãy dạy cho cậu ta một bài học đi!"
Lưu Toàn Công đã nói thế, ba quyền sư liền vây lấy Ngô Bình. Họ vừa đứng vững thì Ngô Bình đã giậm chân, ba người thấy trời đất đảo ngược, nằm rạp xuống đất.
Mà thứ những người xung quanh nhìn thấy là Ngô Bình hoàn toàn không động đậy, chỉ giậm chân thôi mà ba quyền sư đã nằm bẹp xuống.
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nói: "Quyền sư Mã, quyền sư Hầu, các người làm sao vậy?"
Ba quyền sư rất kinh hãi, họ dù sao cũng luyện võ nhiều năm, thế nên biết ngay thanh niên này sâu không lường được.
"Ông chủ Lưu, chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta. Anh không chọc vào cậu ta được đâu!", quyền sư Mã nói, sau đó ngồi bệt xuống đất không dám ngồi dậy.
Lưu Toàn Công sững người, hắn nhìn Ngô Bình, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, tôi đến để đòi nợ, anh lừa của tôi 100 nghìn tệ".
Lưu Toàn Công híp mắt, hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh. Người đó liền từ từ lui về sau, sau đó đi vào trong nhà.
Lưu Toàn Công dù sso cũng có chút bản lĩnh, hắn bật cười: "Cậu bạn à, tôi có thể nhìn ra cậu rất giỏi. Nhưng có đôi lúc dù có giỏi võ đến đâu cũng không chống lại được đạn đâu!"
Vừa dứt lời thì người kia đã xông ra, trên tay cầm khẩu súng săn hai nòng, loại đạn trái phá 14mm, uy lực cực lớn, ở cự ly gần có thể khiến đối tượng nổ tung!
Nòng súng ngắm vào Ngô Bình, nhưng anh chợt biến mất tựa như một bóng ma!
Còn chưa tới 1/10 giây anh đã xuất hiện đằng sau người đó, đấm bay gã ngã ra đất, cây súng săn cũng rơi vào tay anh.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tàng trữ súng bất hợp pháp, đây là tội nặng đấy".