Ngô Bình khẽ thở dài: “Dù là cạnh tranh thì cũng không nên ra đòn tàn nhẫn đến vậy chứ? Ở đây toàn là giới nhà giàu, các người mà giết họ thì cũng không có đường lui”.
“Ai bảo là không có chứ?”, gã béo bật cười: “Tôi sẽ để lại vài nhân chứng sống. Bọn họ sẽ bảo rằng đã tận mắt nhìn thấy người của Đường Lâu giết chết khách, có liên quan gì đến chúng tôi đâu?”
Ngô Bình cau mày: “Anh nhất định phải ra tay?”
“Xin lỗi! Lấy tiền rồi thì phải làm việc cho người ta thôi. Tôi sẽ sắp xếp để cậu biến thành hung thủ nhé. Cậu thấy sao?”, gã béo mỉm cười lạnh lùng và nham hiểm.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh tự tin quá, xem thường tôi quá rồi”.
Gã béo cười ha hả. Ngay sau khi tiếng cười của gã vang lên, Ngô Bình cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu biến dạng, điều này có nghĩa huyễn trận đã được khởi động.
Ngô Bình đanh mặt, tay làm ấn, âm thanh như tiếng chuông đồng phát ra từ miệng. Khi sóng âm nhấp nhô dao động, không gian méo mó dần trở về trạng thái ban đầu. Nụ cười trên mặt gã béo cũng biến mất, thay thế bằng vẻ hoảng sợ tột cùng.
“Cậu…”
“Rắc!”
Ngô Bình đạp gãy đầu gối gã. Đối phương gào lên thảm thiết, quỳ sụp xuống sàn.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Chỉ với huyễn thuật cỏn con ấy mà đã muốn giết tôi? Anh xem thường đại tông sư Tiên Thiên quá rồi!”
Đại tông sư Tiên Thiên có quyền ý rất mạnh, huyễn thuật này khó có thể ảnh hưởng được anh. Huống chi Ngô Bình còn là cao thủ huyễn thuật, phá giải huyễn trận của đối phương là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Nói, được ai sai đến?”, anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép chống cự.
Vẻ huênh hoang ban nãy của gã béo đã không còn. Gã rầu rĩ đáp: “Là Vu Vương”.
Ngô Bình cười khẩy: “Lại là Vu Vương!”
Gã béo vội vã cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi một lần, tôi có thể cho cậu lợi ích…”
Ngô Bình nhìn gã: “Anh đã dùng huyễn thuật lừa được nhiều tiền lắm rồi nhỉ?”
Gã béo đáp ngay: “Phải, phải, tôi có tiền, chỉ cần cậu tha cho tôi…”
Gã vừa dứt lời thì bỗng ngửi được mùi thơm, sau đó ý thức trở nên mơ hồ. Rồi gã nhìn thấy ngón tay của Ngô Bình dao động trước mắt, ý thức tự chủ của gã đã bị áp chế hoàn toàn.
Ngô Bình thôi miên người này nhanh như chớp, đoạn hỏi chuyện: “Có phải anh đã lừa rất nhiều tiền nhờ huyễn thuật không?”
Gã béo đờ đẫn trả lời: “Đúng vậy, lừa được rất nhiều tiền”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyển toàn bộ tiền của anh vào tài khoản này”. Nói đoạn, anh đưa tài khoản của công ty Ái Di cho gã.
Gã béo nói: “Tài khoản đang có tám tỷ năm trăm triệu đô. Tôi sẽ cho người chuyển ngay”.
Rồi gã bắt đầu gọi điện. Tài khoản của Ngô Bình liên tục nhận được chuyển khoản từ nhiều quốc gia trên thế giới. Tiền gửi qua ngân hàng đã tự động chuyển thành tiền Viêm Long, tổng cộng khoảng năm mươi sáu tỷ.
Vừa nhận tiền, anh vừa hỏi: “Còn tài sản nào khác đứng tên anh không?”
Gã béo đáp: “Có. Tôi có gửi một số thứ ở ngân hàng Bắc Âu, trị giá tám, chín tỷ euro”.