Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.
Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.
Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.
Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”
Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.
Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gì?”
Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.
Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”
Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.
“Giang Nam Thành?”
Quan Oánh: “Chính là một khu vực phía Nam Thanh Linh, diện tích không quá lớn, nhưng nơi đó là phồn hoa nhất, cũng là nơi an toàn nhất. Đáng tiếc, chi phí sinh hoạt ở đó quả cao, một căn phòng cũng phải hơn cả tỷ Tiền tiên, căn bản không phù hợp cho người bình thường”.
Ngô Bình nói: “Có thời gian, tôi nhất định phải đến Giang Nam xem thử”.
Quan Oánh ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Công tử, anh đưa tôi đến Giang Nam xem thử nơi phồn hoa đó được không?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên có thể. Đợi tôi chữa trị hết cho những người còn lại trong thôn, tôi sẽ đưa cô đến Giang Nam Thành dạo một vòng”.
Quan Oánh vui vẻ cười nói: “Cảm ơn công tử”.
Hơn một ngày sau đó, Ngô Bình đã chữa khỏi cho các những trẻ tuổi còn lại trong thôn.
Trưa ngày hôm nay, sau khi dự tiệc chia tay của thôn Linh Ẩn xong, Ngô Bình đã dẫn Quan Oánh đến Giang Nam Thành.
Hai người bay một đoạn trên cao, Ngô Bình đã nhìn thấy một con sông dài hơn một trăm dặm, đó chính là sông Thanh Linh.
Phía Nam của sông Thanh Linh là một vùng đồng bằng, một thành trị phồn hoa đã mọc lên ở đó và lấy tên là Giang Nam Thành.
Đây là nơi sầm uất nhất trong số các thành phố núi mà Ngô Bình từng thấy, nơi này không chỉ có diện tích rộng mà còn đông dân sinh sống, các công trình kiến trúc cũng hơn hẳn các thành nhỏ.
Đèn đường đều được làm từ linh thạch phát sáng, thậm chí gạch lát đường cũng từ linh thạch màu đỏ, đường rộng tới nỗi mười chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng một lúc.
Kiến trúc ở đây cũng rấ đặc biệt, mỗi căn nhà đều sa hoa lộng lẫy.
Quá trình xanh hoá trong thành cũng rất cao, khắp nơi đều là một màu xanh mướt mắt, cây cỏ trên đường còn lẫu cả linh dược cấp một.