Ngô Bình nói: “Ừm, họ không kiềm được sự tò mò”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử, tối nay có một buổi tiệc đan đạo lớn, chúng ta có cần đem theo ít đan được đến tham gia để quảng cáo thêm không?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Một khi Thái Nhất Các của chúng ta mở cửa làm ăn thì hội Đan Đạo đó còn có tác dụng gì? Không đi”.
Liễu Chí Mưu cười, đáp: “Công tử nói chí lý”.
Chỉ U: “Công tử, hôm qua có một cô gái tìm đến vì ngưỡng mộ, cứ muốn gặp anh. Cô ấy không chờ được anh nên đã quay về, nói là hôm nay sẽ đến nữa”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô ấy là ai? Tìm tôi làm gì?”
Chỉ U lắc đầu: “Cô gái ấy không nói, chắc lát nữa sẽ lại đến”.
Chỉ U vừa dứt lời thì có người làm dắt một cô gái xinh đẹp đến, người làm nói: “Ông chủ, có cô Kim xin gặp ạ”.
Ngô Bình quan sát cô gái họ Kim đó, cô ấy mặc chiếc váy vàng nhạt, đôi mắt xinh đẹp khiến người nhìn không thể rời mắt.
Cô ấy mỉm cười, dịu dàng chào Ngô Bình: “Kim Song Nhi chào công tử”.
Ngô Bình: “Cô Kim quen tôi sao?”
Kim Song Nhi cười, nói: “Nghe nói công tử rất giỏi đan đạo, Song Nhi đến để bái sư học nghệ”.
Chỉ U nghe xong thì không kìm được, nói: “Cô Song Nhi, chắc cô nghĩ nhiều quá rồi, công tử là đan vương nhất phẩm, không phải ai cũng có thể nhận làm thầy”.
Kim Song Nhi cười, nói: “Nhưng tôi có tư chất luyện đan cực kỳ tốt, nhất định công tử sẽ đồng ý nhận tôi làm học trò”.
Ngô Bình nghe xong thì bật cười: “Hả? Tư chất đan đạo của cô tốt hả? Làm sao để chứng minh?”
Kim Song Nhi nghiêm túc nói: “Chỉ cần công tử dạy tôi luyện đan, tự khắc sẽ biết tôi thông minh thế nào”.
Liễu Chí Mưu lắc đầu, cô gái này xinh đẹp nhưng lại quá tự mãn, thiên tài tài giỏi thế nào cũng không dám tự xưng mình thông minh trước mặt đan vương.
Kim Song Nhi: “Công tử không tin sao?”
Ngô Bình: “Tôi không tùy tiện phán đoán những chuyện mình chưa hiểu rõ”.
Kim Song Nhi: “Nói vậy là công tử đồng ý nhận tôi làm đồ đệ rồi ?”
Ngô Bình tằng hắng: “Cô Kim, nếu như cô thật sự muốn học luyện đan, vậy tạm thời hãy ở lại làm đồng tử luyện đan. Nếu cô bằng lòng thì ở lại, còn không thì cũng không sao, có thể tiếp tục đi bái sư học nghệ”.
Kim Song Nhi cười, nói: “Có thể luyện đan thì được rồi. Công tử nhất định sẽ phát hiện tôi có thiên phú luyện đan”.
Ngô Bình nói với Chỉ U: “Chỉ U, sắp xếp cho cô Kim đi”.
“Vâng, công tử”. Chỉ U đáp.
Ngô Bình không quan tâm lắm đến cô Kim xinh đẹp này, anh quay ra sau với Tiên Nhi.
Đào Như Tuyết không ở đó, Tiên Nhi nhớ mẹ, khóc đòi Đường Tử Di đưa cô bé qua, giờ đang chạy quanh cửa hàng.
Lúc Ngô Bình đến thì Tiên Nhi đang cầm một viên Đại La Kim Tiên, coi như banh bóng mà ném xuống sàn chơi đùa, một đám người đuổi theo sau gọi “Bà cô nhỏ của tôi ơi” “tiểu tổ tông ơi” nhưng chẳng thể nào đuổi kịp cô bé.