Ngô Bình xoa mũi, nhớ đến vị chủ nhiệm họ Từ ở trường đại học kia, tình hình của anh ta cũng giống với Dư Quảng Hạ, xem ra cho dù là con cháu gia tộc lớn thì cũng không dễ dàng gì.
Ngô Bình: “Tôi đồng cảm với cảnh ngộ của anh. Như vậy đi, lát nữa anh cứ dẫn tôi vào cửa. Nhưng tôi nói trước, những thứ trong động đều thuộc về tôi”.
Chó mực đảo mắt: “Không sao cả, tôi không cần gì cả”.
Ngô Bình: “Để giữ an toàn, tôi phải cho lên người anh chút gì đó”.
Dư Quảng Hạ lập tức căng thẳng: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Một loại bí thuật, có thể giam giữ Bí Anh của anh trên thân chó mực một thời gian. Chỉ có như vậy thì tôi mới yên tâm đi với anh”.
Dư Quảng Hạ rất tức giận, nổi nóng nói: “Cậu không tin tôi?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi dựa vào đâu mà tin được anh? Anh muốn tôi giúp anh thì ngoan ngoãn để tôi thi triển bí thuật, nếu anh không muốn thì cũng không sao, tôi có thể đi tìm người khác giúp đỡ”. Nói xong, cậu bèn quay mặt đi.
Dư Quảng Hạ nhìn Ngô Bình chằm chằm, ngây người mấy giây rồi nối: “Được thôi, mọi chuyện nghe theo cậu”.
Ngô Bình vươn tay ấn vào đầu chó, miệng lẩm nhẩm vào từ. Chẳng mấy chốc, trong đầu chó mực đã xuất hiện một phù văn màu vàng, thần hồn Dư Quảng Hạ được phong ấn trong thân thể chó mực.
Ngô Bình vỗ nhẹ đầu chó: “Đi thôi”.
Một người một chó bay cách nhau một khoảng cách, đến một vùng hoang vu. Xung quanh dân cư ít ỏi, núi non hiểm trở, không giống một nơi có hang động.
Thế nhưng, chó mực lại nhắc nhở Ngô Bình đáp xuống một ngọn núi thấp trước mặt. Một người một chó đáp xuống đỉnh núi, chó mực đi đến trước một tảng đá lớn, nhấn móng vuốt lên trên đó ba cái. Bỗng chốc, mười hai tảng đá xung quanh bay lên không trung, trên mỗi tảng đá đều xuất hiện một phù văn màu đỏ.
Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, sắp xếp những phù văn này lại, cửa động có thể sẽ mở ra”.
Ngô Bình nhìn ra, đây là một trận pháp mật mã, lập tức dựa theo những gì Dư Quảng Hạ cung cấp, sắp xếp lại vị trí mười hai tảng đá. Khi tảng đá cuối cùng được đẩy đến vị trí nào đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra một lỗ, để lộ một cầu thang đá kéo dài xuống dưới.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Thì ra hang động là ở bên trong núi”.
Dư Quảng Hạ: “Từ đây đi xuống, có thể đi thẳng đến hang động. Nhưng phải cẩn thận, thân xác tôi là bị nhốt ở bên trong”.
Chó lớn đi lên phía trước, Ngô Bình đi theo phía sau, một chó một người đi tiếp. Hai người vừa xuống thì cửa động đã đóng lại.
Xung quanh tối đen như mực, trong bóng tối xuất hiện một cầu thang tỏa ra luồng sáng xanh, hình xoắn ốc đi xuống. Đi theo cầu thang mấy trăm bậc, Ngô Bình đã đến một cái bục.
Cái bục vuông vức, bên trên có một nén nhang, đốm lửa nhang có màu xanh nhạt, một làn khói nhẹ nhàng bay lên.
Nhìn thấy nén nhang, chó mực trở nên căng thẳng vô cùng, lại nói: “Lúc đi qua, tuyệt đối không để khói nhang dính vào người, nếu không tôi và cậu đều gặp chuyện xui xẻo!”
Ngô Bình tập trung ánh nhìn, đột nhiên đi qua, một tay rút nén nhang ném qua một bên. Dư Quảng Hạ giật mình, nói: “Cậu làm gì vậy?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ chủ nhân hang động thiết lập mấy thứ này là để cho anh đi qua bọn chúng sao?”
Dư Quảng Hạ ngây người, hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Ngô BÌnh: “Chủ nhân hang động thiết lập những cơ quan này, chính là đế người đến phả bỏ!”
Nói xong, trên thềm đá sau lưng xuất hiện một con rối bằng kim loại, tay cầm trường kiếm màu vàng, nặng nề giáng xuống!
Ngô Bình không lùi mà tiến lên, trực tiếp tiến vào trong lòng con rối, trước khi kiếm lớn hạ xuống đã đánh một chưởng vào ngực. Một chưởng này dùng đến chín phần lực, con rối lập tức bị xét nát nhiều mảnh, rơi vãi khắp nơi.
Đánh vỡ con rối xong, anh lại tiếp tục đi tiếp, để lại chó mực ngây ngốc tại chỗ. Một lúc sau, anh ta mới lầm bầm nói: “Lợi hại!”