Ngô Bình cười, nói: “Tôi cũng biết sơ sơ về luyện đan”.
Lý Tam rất bất ngờ: “Cậu cũng là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút”.
Lý Tam thở dài: “Nói vậy thì cậu không muốn giúp tôi rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi không muốn giúp thì đã không nói nhiều với ông vậy rồi. Tôi có thể giúp ông nhưng tôi có hai điều kiện, một là không được nói cho người khác biết chuyện tôi giúp ông, hai là trong vòng một năm ông không được đi báo thù”.
Lý Tam chau mày: “Tại sao lại không cho tôi báo thù?”
Ngô Bình: “Tu vi của ông bị phong ấn mười tám năm, thời gian lâu như vậy nhất định là thực lực của kẻ thù của ông đã vượt mặt ông rồi. Tôi cảm thấy việc trước tiên ông nên làm là khôi phục và nâng cao tu vi của mình”.
Cậu nói đến đây thì hỏi: “Lúc ông bị phong ấn thì tu vi ở mức nào?”
Lý Tam: “Thần Thông tầng chín”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Thông tầng chín cách đạo cảnh không xa nữa, nếu ông có thể đột phá lên đạo cảnh rồi mới đi báo thù thì còn gì bằng nữa”.
Lý Tam im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Mười hai giờ tối nay, tôi sẽ giúp ông giải phong ấn”.
Lý Tam: “Cảm ơn cậu, cách đây không xa có một chợ đêm, cậu có muốn đến đó dạo không?”
Ngô Bình: “Vậy sao? Nghe ông nói có vẻ chợ đêm này không tầm thường”.
Lý Tam: “Phần lớn người trong chợ đêm đều là người tu hành, họ bán những thứ mình không dùng đến ở đó. Cậu là người tu hành, đến đó dạo một vòng, không chừng lại có thể có thu hoạch”.
Hai người họ ra khỏi quán ăn thì cùng nhau đi dạo. Họ đi được khoảng mấy trăm mét thì vào trong một con hẻm nhỏ, con hẻm vừa tối vừa hẹp, không có ai đi qua. Họ băng qua con hẻm thì đến một nơi rất rộng, kéo dài đến mấy trăm mét, đông nghịt người nhưng lại không có đèn.
Đến chó cũng không muốn đến chỗ tăm tối này nên không sợ bị người khác làm phiền. Người tu hành có thể nhìn được trong đêm nên đối với họ mà nói thì dù không có đèn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cổ Thanh Liên nói: “Không ngờ hôm nay là ngày họp chợ đêm, chú Lý Tam không nói thì suýt chút tôi cũng quên”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị từng đến chợ đêm này sao?”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Chợ đêm này tên là chợ Tam Lục, mồng ba, mồng sáu, mười ba, mười sáu, hai ba, hai sáu hằng tháng sẽ họp chợ, tháng nào cũng có sáu lần”.
Trong bóng tối, mắt Ngô Bình dần thích nghi, ở một sạp hàng cách họ không xa, có một ông già tầm hơn sáu mươi tuổi đang bán một đống đá với màu sắc khác nhau.
Ngô Bình nhìn thấy số đá đó thì cảm giác chúng rất đặc biệt, mỗi loại đều có đặc tính riêng. Cậu dừng lại, hỏi: “Tiền bối bán gì thế? Khoáng thạch sao?”
Ông già đó cười, nói: “Cậu thật biết nhìn, đây là tiên khoáng mà tôi thu thập được. Chẳng hạn như viên màu xanh lục này, nó tên là khoáng đồng Xích Tiên, có thể luyện ra được đồng Xích Tiên. Đồng Xích Tiên là loại kim loại đặc biệt quý, giá rất cao”.
Ngô Bình cầm viên khoáng thạch lên xem, cảm giác thành phần đồng bên trong chưa đến ba mươi phần trăm, hơn nữa nó lại còn rất nhỏ, có mua về cũng chẳng làm được gì.
Cậu đứng dậy định đi thì bỗng phát hiện trong sạp hàng có một viên đá ba màu to bằng bàn tay, cậu cầm viên đá đó lên, cảm giác nó cũng giống khoáng thạch nhưng lại khá là nhẹ.
Ngô Bình động lòng, trong đầu hiện lên rất nhiều thông tin, cậu liền biết viên đá ba màu đó là bảo bối được ba loại kim tinh thạch hòa vào nhau hợp thành, chỉ có điều bên ngoài được bọc một lớp vỏ bằng đá mà thôi.
Kim tinh là một loại tinh hoa được luyện ra từ kim loại. Chẳng hạn như đồng Xích Tiên lúc nãy, khoảng năm trăm triệu cân đồng Xích Tiên thì mới có thể luyện ra được một lạng đồng tinh Xích Tiên. Hơn nữa, luyện đồng tinh Xích Tiên cần quá trình rất dài, còn phải bày đại trận với chi phí rất cao, chi phí về thời gian và tiền của đều rất cao.