Ngô Bình cười nói: “Điều đó là đương nhiên”.
Chỗ ngồi của mọi người đã được sắp xếp xong, thầy trò Phiêu Miểu Thiên Tôn nằm ở bên bờ Dao Trì, ở hàng thứ hai. Hàng đầu tiên là gần Dao Trì nhất, hàng thứ hai là ở ngoại vi. Tất nhiên, phía sau còn ba hàng. Đương nhiên, càng có nhiều người thậm chí không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở xa xa, không thể vượt qua lan can gỗ.
Phiêu Miểu Thiên Tôn có thể ngồi ở hàng thứ hai chứng tỏ bà ấy cũng là một vị khách tương đối quan trọng trong pháp hội Dao Trì. Tất nhiên, địa vị cao nhất chính là mười chiếc ghế lơ lửng trên bầu trời Dao Trì, cách Vương Mẫu không xa. Những vị trí này cực kỳ cao quý, rõ ràng không phải thứ mà người bình thường có thể ngồi lên.
Ngô Bình rất tò mò, anh hỏi: “Sư tôn, mười vị trí đó dành cho ai vậy?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đó là để cho Đại thần, Yêu thần, Đại Thiên Tôn, cường giả hỗn mang, cường giả kỷ nguyên v.v”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Thế mà cũng có Yêu thần xuống, còn có cường giả hỗn mang, kỷ nguyên?”
“Cường giả kỷ nguyên là những sự tồn tại ít nhất đã trải qua hai kỷ nguyên, tu vi của họ vượt xa Đạo Tổ, hơn nữa đa số đều không phải là con người. Cường giả hỗn độn là người đầu tiên mà vũ trụ này sinh ra, là các cường giả mạnh nhất thời đại hỗn mang”.
Ngô Bình: “Những người này đều là người đỉnh cấp nhất ở thế giới này sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ít nhất theo sư tôn nghĩ là thế, họ là người không thể đánh thắng được”.
Ngô Bình: “Sư tôn có thể được mời đến đây đã rất lợi hại rồi. Con nghĩ những người ngồi ở hàng đầu tiên không phải là Yêu hoàng thì cũng là người cấp Đạo Tổ”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn vẫn còn thua kém nhiều lắm. Huyền Bình, mặc dù con là bất khả chiến bại dưới Thiên Tiên nhưng trong mắt những người này, con vẫn giống như một con kiến. Nếu họ muốn giết con, không ai có thể bảo vệ được con nên con phải học cách tự bảo vệ mình.
Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Đệ tử hiểu rồi”.
Sau đó anh hỏi: “Những người này đến tham gia pháp hội Dao Trì, lẽ nào họ cũng ở đây vì bàn đào sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đúng vậy, bàn đào có tác dụng với các tai họa của Yêu tộc và thần kiếp của Thần tộc, nếu những người này muốn có được bàn đào thì phải duy trì mối quan hệ thân thiện với Vương Mẫu”.
Ngô Bình tò mò mở Tiên mạng ra tìm kiếm bàn đào, kết quả không có ai bán cả.
Lam Hâm: “Sư đệ ngốc, em không mua được bàn đào ở bên ngoài đâu”.
Ngô Bình bĩu môi: “Sư tỷ, sớm muộn gì em cũng sẽ luyện chế ra một loại đan dược có tác dụng tương tự như bàn đào, thậm chí còn tốt hơn nó”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sở dĩ bàn đào này siêu phàm như thế là vì những mẫu thể của cây đào này là một cây đào đã sống mười mấy kỷ nguyên, lai lịch kinh người”.
Ngô Bình chớp mắt: “Vậy bây giờ cây đào đó ở đâu?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Biến mất rồi. Theo truyền thuyết, nó gặp tai nạn trong đại kiếp kỷ nguyên cuối cùng rồi biến thành mây khói”.
Ngô Bình: “Bàn đào siêu như thế, thế thì quả đào trên mẫu thể chẳng phải càng lợi hại hơn à?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đương nhiên rồi, thứ đã không còn tồn tại thì nói nhiều cũng vô ích”.
Lúc này, Ngô Bình nghe thấy một giọng nói lớn phát ra từ hàng ghế thứ ba: “Phiêu Miểu, nhường ghế của bà cho tôi được không?”