Trong một đại viện rộng lớn và sang trọng ở thành Kim Ưng, sắc mặt của Lãnh Như Yên rất tệ. Ngồi trước mặt cô ấy là một người đàn ông bụng phệ, mặc áo gồm, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
Lãnh Như Yên hít một hơi sâu, nghiêm túc nói: “Ông chủ Khuất là doanh nghiệp lương thực lớn nhất thành Kim Ưng, chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với doanh nhân có năng lực như anh. Hơn nữa nhu cầu của chúng tôi rất lớn và giá đưa ra cũng cao hơn bên mua thông thường”.
Ông chủ Khuất cười ha ha: “Chính vì các cô cần nhiều lương thực nên giá càng không thể rẻ!”
Lãnh Như Yên nói: “Giá mà ông chủ Khuất đưa ra cao gấp ba lần giá thị trường, như thế không phải quá cao sao?”
Ông chủ Khuất cười khẩy: “Tất nhiên phải đắt rồi! Nếu không thì làm sao tôi kiếm được tiền? Tôi nói cho cô biết, cô cần mua số lượng lớn như thế thì chỉ mua được ở chỗ tôi thôi. Không có sự cho phép của tôi, các doanh nghiệp lương thực khác không dám giao dịch với các cô đâu!”
Lãnh Như Yên giận run người: “Ông chủ Khuất làm vậy hình như hơi quá đáng?”
Ông chủ Khuất nhướng mày: “Anh tôi là Tể tướng đương triều đấy! Còn em gái tôi được gả cho Tứ vương gia! Cô Lãnh, cô chỉ có thể làm ăn với tôi thôi!”
Lãnh Như Yên đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi có lòng hợp tác làm ăn với ông chủ Khuất. Nhưng cái giá mà anh đưa ra thật quá đáng. Thế giới rộng lớn này không chỉ có mỗi nước Kim Ưng, tạm biệt!”
Dứt lời, cô ấy toan dẫn người rời đi.
Ông chủ Khuất cười khẩy: “Cô Lãnh định đến một quốc gia bên ngoài nước Kim Ưng để mua lương thực?”
Lãnh Như Yên nói: “Nếu đã không bàn bạc thành công, tôi chỉ có thể làm thế”.
“Chát!”
Ông chủ Khuất đập bàn, lạnh giọng: “Chỗ của tôi đâu phải nơi cô muốn đến là đến, muốn đi thì đi?”
Lãnh Như Yên tức đến bật cười: “Lẽ nào ông chủ Khuất muốn ép buộc tôi ở lại?”
Ông chủ Khuất hờ hững bảo: “Cô có muốn hay không cũng phải hợp tác làm ăn với tôi! Vì nơi này là thành Kim Ưng!”
Lãnh Như Yên chẳng hề hoảng sợ: “Thế ông chủ Khuất biết tôi là ai không?”
Ông chủ Khuất đáp: “Dĩ nhiên là biết, chẳng phải cô đến từ một hòn đảo trên hồ Ma Long sao?”
Lãnh Như Yên nói: “Người đứng đầu nhà tôi là Tổng đốc nước Long! Chống lưng của nước Long là cả Tiên Giới! Ông chủ Khuất chắc chắn muốn đối đầu với nước Long?”
Ông chủ Khuất kinh ngạc, song ngay sau đó đã cười khẩy: “Nước Long? Chỗ dựa của nước Kim Ưng chúng tôi cũng là thế lực lớn Tiên Giới. Cô không doạ được tôi đâu!”
Lãnh Như Yên khẽ thở dài: “Vốn muốn vui vẻ làm ăn với nhau, cho anh cơ hội kiếm tiền. Đáng tiếc, anh lại từ bỏ cơ hội này”.
Ông chủ Khuất hừ mũi: “Bớt dông dài! Ngoan ngoãn mua lương thực ở chỗ tôi, bằng không các người đừng hòng sống sót rời khỏi nước Kim Ưng!”
Lãnh Như Yên nói: “Ông chủ Khuất không thể động đến người đứng đầu nhà tôi được đâu. Tôi hỏi lần cuối, anh chắc chắn muốn làm như vậy?”
Ông chủ Khuất cả giận: “Không thể động đến? Được, bảo người nhà cô đích thân đến đây, tôi muốn xem thử kẻ này có phải có ba đầu sáu tay không!”
Lãnh Như Yên đáp: “Được. Nếu ông đã muốn gặp anh ấy đến thế thì tôi cho ông toại nguyện!”
Cô ấy liền bóp nát bùa ngọc trong tay. Trước khi đi, Ngô Bình sợ xảy ra sự cố nên bảo họ đem theo bùa ngọc, nhỡ gặp nguy hiểm hay chuyện không thể giải quyết thì bóp nát bùa ngọc, anh sẽ đến ngay.
Ngô Bình đang bận rộn. Thấy bùa ngọc sáng lên, anh lập tức đến nước Kim Ưng. Bùa ngọc vỡ chứng tỏ nhóm người Lãnh Như Yên gặp rắc rối!