Đinh Âm quả quyết: “Ba chiêu! Trong vòng ba chiêu tôi sẽ lấy đầu của anh”.
Ngô Bình cũng không chịu thua kém: “Một chiêu đủ để tôi đánh anh tàn phế rồi”.
“Ầm!”
Không gian xung quanh anh bỗng xuất hiện một màn sương màu đen ma quái. Đinh Âm ở bên trong bất chợt vung đao chém về phía đầu anh, động tác nhanh như tia chớp, tàn nhẫn như sói hoang, không để lại chút dấu vết nào.
“Răng rắc!”
Đinh Âm mới chém ra nửa chiêu đã bị Ngô Bình tóm lấy cổ tay ngăn lại. Anh dùng sức lắc một cái, hai con rồng nhỏ trên cánh tay anh bắt đầu bộc phát, khiến cho Đinh Âm không thể khống chế nổi cơ thể mình. Hắn ta cảm thấy trời đất như quay cuồng. cả người ngã lăn ra đất.
“Phụt!”
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân vỡ nát!
Khả năng kiểm soát sức mạnh của Ngô Bình đã đạt tới đỉnh cao. Giờ đây anh đã sở hữu Thiên Cốt nên hiểu rất rõ về các đặc điểm của xương, muốn đánh nát xương người khác dễ như trở bàn tay.
Sau khi màn sương đen biến mất, anh phủi tay dặn dò: “Về dưỡng thương cho tốt, đừng có động tới tôi nữa. Nếu còn lần sau, tôi sẽ đánh chết anh”.
Sắc mặt của Ma Đao Đinh Âm trở nên khó coi. Hắn ta bị người lặng lẽ khiêng đi.
Bấy giờ, con số trên thẻ tên của Ngô Bình đổi thành mười hai, có nghĩa là anh đã đạt được mười hai điểm.
Ngụy Hoành ngồi trên ghế thấy vậy hốt hoảng nói: “Bố ơi, cái gã Trương Tiểu Bình này mạnh quá, đến cả Đinh Âm cũng không phải đối thủ. Hay là chúng ta mời Ngụy Vô Thượng ra tay đi”.
Ngụy Vô Thượng là thiên tài nhà họ Ngụy, hiện giờ còn đang bế quan tu luyện. Đến cả lão tổ nhà họ Ngụy cũng cực kỳ coi trọng người này.
Ngụy Quang sa sầm mặt từ chối: “Không phải bất đắc dĩ thì không được làm phiền đến Vô Thượng”.
Ngụy Hoành: “Không lẽ bỏ qua cho anh ta sao?”
Ngụy Quang nhắm mắt suy ngẫm hồi lâu rồi mở choàng mắt: “Tung chút tin đồn đi. Vô Thượng sẽ tự tìm tới nó!”
Ngụy Hoành giật mình hỏi: “Ý của bố là Ngụy Vô Thượng muốn cướp đi vận khí của anh ta sao?”
Ngụy Quang nói đầy ẩn ý: “Vậy thì có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta”.
Ngụy Hoành bội phục cảm thán: “Bố suy nghĩ thật chu đáo. Để con đi làm ngay!”
Ngụy Quang lên tiếng dặn dò: “Nhớ phải giả vờ vô ý để lộ tin tức”.
“Vâng!”
Ngụy Hoành rời khỏi ghế ngồi. Cuộc chiến dưới sân đấu vẫn đang tiếp diễn. Số người tham gia từ năm mươi giảm xuống còn hai mươi chín, những người còn lại không chết thì cũng bị thương nặng.
Bên trong một căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Ngụy có một luồng khí tức khủng khiếp phóng ra, khiến mọi người ở trong đều phải giật mình dừng bước.
Ngay sau đó, một giọng nói vang dội vang lên: “Vậy sao? Có thiên tài xuất hiện hả? Tốt lắm! Giết đi là tôi có thể cướp được vận khí của người đó!”
Một bóng xám bay lướt ngang chân trời, hướng thẳng về phía nơi đang diễn ra trận chiến luân phiên. Vài giây sau, một tia sáng màu xám chiếu xuống giữa sân. Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bất chợt hiện ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng, bắp tay to khỏe, trên người mặc một bộ trường bào màu xám.
Thấy vậy, Ngụy Quang lập tức nở nụ cười vui mừng, bởi vì ông ta biết người tới chính là Ngụy Vô Thượng.