Kim Huyền Bạch: “Thế à, tuổi cậu không lớn mà đã giỏi giang đến vậy rồi, đúng là hiếm thấy đó!”
Lúc này, ông ấy chưng cá rồi đậy nắp nồi: “Tiểu Ngô, cậu có bạn gái chưa?”
Ngô Bình hơi sửng sốt, thầm nhủ không biết đối phương hỏi chuyện này làm gì thế, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Rồi ạ”.
Kim Huyền Bạch: “Mấy người?”
Ngô Bình có chút sượng sùng, anh do dự rồi mới đáp: “Thì cũng vài người như vậy thôi”.
Kim Huyền Bạch cười nói: “Người trẻ tuổi đào hoa một chút cũng bình thường, nhưng sau này cậu sẽ hiểu được rằng việc có nhiều người phụ nữ cũng phiền phức lắm”.
Ngô Bình vội thay đổi chủ đề: “Chú vẫn luôn sống ở đây sao?”
Kim Huyền Bạch: “Đã vài năm rồi”.
Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, không lâu sau, cơm canh đã xong, Ngô Bình bày thức ăn lên bàn.
Trước đó không lâu, Ngô Bình và Lam Nguyệt vừa mới ăn nên Lam Nguyệt chỉ nhấm nháp một ít, còn sức ăn của Ngô Bình lại khá lớn, anh không ngại ăn thêm bữa nữa, đồng thời họ còn uống thêm hai chai rượu.
Rượu của Kim Huyền Bạch không có nhãn hiệu nhưng chỉ uống một hớp là Ngô Bình lập tức nhận ra rượu này ngon hơn loại mà mình cất trữ nhiều, là rượu ngon là cả đời này anh chưa từng uống.
Đồ ăn cũng cực kỳ ngon, rõ ràng chỉ là vài món thông thường nhưng hương vị những món Kim Huyền Bạch nấu lại cực kỳ thơm ngon, cũng không biết ông ấy làm thế nào mà được nữa.
Đa số món ăn ở đây đều chui vào bụng Ngô Bình, cơm no rượu say rồi anh mới cười nói: “Chú Kim, lát nữa cháu sẽ giải độc cho Lam Nguyệt, cần chú ở bên giúp đỡ”.
Kim Huyền Bạch: “Không thành vấn đề, cậu bảo làm gì, tôi sẽ cố gắng phối hợp”.
Ngô Bình gật đầu, đợi Lam Nguyệt thu dọn xong bát đũa, anh mới gọi hai người vào một phòng ngủ: “Cháu sẽ thực hiện châm cứu, dùng Thuần Dương Tiên Lực ép hết độc lên trên tay trái của Lam Nguyệt. Lúc này cần chú sử dụng sức mạnh thần niệm cực lớn để ngăn độc khí lại, giữ khoảng năm phút là được. Trong lúc đó, cháu sẽ nghĩ cách loại bỏ hết độc”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Được!”
Sau đó ông ấy hỏi: “Tiểu Ngô, loại độc này có nguồn gốc thế nào?”
Ngô Bình: “Độc này có tên là Vô Diêm, đặc điểm là dù trong cơ thể chỉ sót lại một chút xíu độc thì nó vẫn có thể không ngừng tái tạo, lượng độc sẽ khôi phục về mức ban đầu trong thời gian ngắn”.
Lam Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thảo nào, mỗi lần mấy vị danh y hàng đầu trị độc cho tôi, vài giờ đầu còn ổn nhưng sau đó lại nhanh chóng biến trở lại như cũ”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là điểm đáng sợ của độc Vô Diêm, nhưng lần này cô không cần lo, tôi sẽ loại bỏ hết nó ra ngoài, không để sót lại chút nào cả”.
Kim Huyền Bạch: “Tiểu Ngô, kiến thức của cậu phong phú hơn tôi rất nhiều, tiền đồ rất xán lạn”.
Ngô Bình cười nói: “Chú quá khen, chúng ta