Ngô Mi: “Họ hẹn gặp em, kêu là lâu rồi cả bọn không gặp nhau”.
Ngô Bình: “Suốt ngày ở nhà cũng chán, em muốn đi thì đi đi”.
Ngô Mi cười nói: “Anh đi cùng em nhé, có người anh biết đấy, ai cũng đòi gặp anh”.
Ngô Bình nhớ lại chuyện xảy ra lần lớp Ngô Mi đi cắm trại nên nói: “Ừ, cũng được”.
Tối đó, sau khi con đã ngủ, Ngô Bình và Đường Tử Di lến nơi thử luyện thứ hai. Một tia sáng chiếu xuống hai người rồi mang họ rời đi.
Khoảng vài phút sau, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện trong một điện đường, vị trí cụ thể là đứng giữa một đại trận vận chuyển.
Cách đó không xa có một cái bàn, bên trên đặt hơn chục quyển sách nhỏ bám đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai đến đây.
Ngô Bình cầm một cuốn sách lên thì thấy nội dung bên trong viết về trận thử luyện thứ hai. Vị trí của lần thử luyện này là trên tinh cầu ở phía trước.
Trên đó đang giam cầm vài bán thần và bán yêu, người tham gia thử luyện phải đánh bại những người này rồi cướp ngọc bài trên người họ. Khi thu thập được trên 15 ngọc bài thì sẽ thông qua thử luyện.
Đến lúc đó, Ngô Bình có thể cầm 15 ngọc bài ấy quay lại đại trận, trận pháp vận chuyển sẽ đưa họ quay về Long Hổ Đạo Cung.
Vừa đến tinh cầu này thì Đường Tử Di đã thấy toàn thân bủn rủn, đứng còn không vững.
Ngô Bình ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Tử Di, lát nữa là em quen thôi. Thiên đạo ở đây hoàn chỉnh nên cơ thể em mới không thích ứng được”.
Nói rồi, anh truyền chân khí vào người Đường Tử Di, chân khí của anh có phẩm chất cực cao, không lâu sau, Đường Tử Di đã bình thường trở lại.
Hai đi ra khỏi cung điện thì thấy phía trước là một khe núi có rất nhiều hoa cỏ, bây giờ đang là ban ngày, mặt trời chiếu sáng, không khí trong lành.
Ngô Bình cười nói: “Nơi này được phết nhỉ, vợ, chúng ta ăn cơm dã ngoại ở đây đi”.
Nói rồi, anh lấy một tấm thảm da, bàn ghế cùng đồ ăn thức uống trong Động Thiên ra.
Hai người bận rộn một hồi, vài món ăn đơn giản đã xuất hiện. Ngô Bình lấy rượu thuốc mình ủ ra rồi cả hai cùng nâng chén.
Ngô Bình nằm gối đầu lên đôi chân nuột nà của Đường Tử Di, còn cố ấy thì phụ trách bỏ thức ăn vào miệng anh.
Ngô Bình ngâm một khúc hát rồi nói: “Tử Di, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Đường Tử Di cười nói: “Sao mà quên được, anh vừa ra tù, còn em thì chạy trốn khỏi lễ cưới nên leo lên xe buýt, kết quả bị bọn xấu quấy rối, chính anh đã dẫn em xuống xe, sau đó tẩn cho bọn kia một trận”.
Ngô Bình: “Lúc đó, anh đã nhìn thấy hết cơ thể em rồi”.
Đường Tử Di đã biết Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu từ lâu nên lừ mắt với anh: “Lúc ấy em mà biết anh có khả năng này thì đã móc mắt anh ra rồi”.
Ngô Bình: “Ha ha, cũng đúng!”
Đường Tử Di cảm thán: “Nhanh thật, thế mà đã mấy năm rồi, chúng ta còn có con rồi chứ”.
Ngô Bình: “Ừ, thời gian trôi nhanh thật!”
Đường Tử Di chợt nói: “Huyền Bình, hay mình sinh thêm đứa nữa đi?”
Ngô Bình cười hỏi: “Ở đây luôn à?”
Đường Tử Di: “Ừm”.
Ngô Bình: “Vội gì, chờ em thành Đạo Quân rồi, anh sẽ cùng em chinh chiến ba ngày ba đêm”.
Đường Tử Di lườm anh: “Nói thế chứng tỏ anh đã ngủ với cô nào ở cảnh giới Đạo Quân rồi đúng không?”
Ngô Bình ngẩn ra rồi cười trừ: “Hì hì”.