Tiếp theo đó, hai chữ này hóa thành vô số ánh sáng rồi rơi xuống mỗi một tên đang làm điều ác.
Một tia sáng rơi lên người, tên binh lính đang làm điều ác bỗng kêu thảm thiết liên hồi, toàn thân bốc lửa rồi hóa thành tro bụi trước cái nhìn của mọi người.
Đông Hải có người truyền giáo của Thánh Thiên Giáo, chỉ là phát triển chậm chạp, lúc này đây bọn họ nắm lấy cơ hội, bắt đầu ca ngợi Thánh Thiên.
Sau khi Ngô Bình trừng trị nhóm khởi loạn này thì tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu sau đã đến chiến trường. Chỉ thấy một bên là quân lính của nước Long bị đánh đến mức te tua, một bên khác là vô số Hải quái đang xung phong liều chết dưới sự chỉ huy của quân Oa.
Nhìn thấy những tên Hải quái này, Ngô Bình bỗng trở nên trầm ngâm, bởi vì anh phát hiện thực lực của Hải quái khá mạnh. Trong đó, số lượng nhiều nhất là người đầu cá, sức chiến đấu của chúng không kém gì so với tinh binh của đế quốc Thiên Võ. Ngoài người đầu cá còn có lính tôm với thực lực mạnh hơn, thực lực của những tên lính tôm này hơn người đầu cá mười lần trở lên, tác chiến dũng mãnh, binh lính nước Long căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Anh đang quan sát chiến trường, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Tên kia chắc chắn là tướng lĩnh, bắt cho tôi!”
Ngô Bình nhìn kỹ, trong đại quân Hải quái có một người con gái mặc áo giáp bạc ngồi trên một con giao long đen, cô ta cầm trong tay thanh kiếm ba cạnh dài mười thước, dẫn đầu đội quân Hải quái đánh trận, xem ra là thủ lĩnh của Hải quái.
Cô ta ra lệnh một tiếng, bốn bóng người xông lên không trung, định giết chết Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, bốn người đó vẫn chưa lại gần đã bị đánh bay. Tiếp theo đó anh đi đến trước mặt người con gái mặc áo giáp bạc, một tay túm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta bay lên trời cao.
Thực lực của người con gái này không hề yếu kém, ít nhất cũng là cường giả cấp Chân Tiên, nhưng ở trước mặt Ngô Bình căn bản không thể chịu được một đòn, bị nắm lấy tóc cũng không có khả năng phản kháng.
Bay đến một hòn đảo, Ngô Bình ném mạnh người con gái này xuống cát, giẫm chân lên đầu cô ta rồi hỏi: “Cô là ai?”
Người con gái này tức giận nói: “To gian! Tôi là công chúa của Hải Nhân tộc, bỏ cái chân thối của anh ra!”
Ngô Bình chăm chú nhìn cô ta: “Cô là Hải Nhân?”
Người con gái đó: “Đúng! Nước của tôi có năm triệu đại quân Hải Nhân, nếu như anh dám vô lễ với tôi, phụ vương tôi chắc chắn sẽ san bằng nước Long!”
Ngô Bình: “San bằng nước Long cũng không sao, dù gì thì tôi cũng không phải người nước Long”.
Người con gái sững sờ: “Anh không phải là tu sĩ của nước Long? Vậy anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ là người qua đường. Bây giờ tôi hỏi cô mấy câu, cô thành thật trả lời cho tôi, nếu không ta sẽ phế bỏ tu vi của cô, sau đó tặng cô cho nước Long, để họ tra tấn cô”.
Người con gái run rẩy cả người: “Anh muốn biết cái gì?”
Ngô Bình cười nói: “Đừng căng thẳng, chỉ cần cô ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không làm hại cô. Đầu tiên, cô tên là gì?”
Người con gái: “Tôi tên là Thanh Huân”.