Lần trước, để giúp Diệp Ngưng Băng tránh khỏi báo thù, cậu đã giới thiệu cô ta với Kiếm Các, trở thành một đệ tử chân truyền. Kể từ đó, Diệp Ngưng Băng luôn cố gắng tu luyện, cô ta hiểu chỉ có sức mạnh mới có khả năng đánh lại kẻ thù. Thái Hoàng Giáo không thể lúc nào cũng bảo vệ cho cô ta được.
Trong một ngôi nhà cổ trên đỉnh Ngũ Liên, cánh cửa cổ mở ra, Diệp Ngưng Băng bước ra. Cô ta đã thu được rất nhiều trong lần bế quan tu luyện một tháng rưỡi này, cô ta không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn tu luyện được hai kỹ năng giết địch của Thái Hoàng Giáo.
Từ trong bóng tối đi đến nơi sáng, cô ta hơi nheo mắt lại, sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông anh dũng đang đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô ta.
Diệp Ngưng Băng trợn to mắt ngạc nhiên nói: “Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Biết em sắp xuất quan nên anh đã đợi ở đây sắp nửa tiếng rồi”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Em còn tưởng anh quên em luôn rồi”.
Ngô Bình: “Sao có thể, em là sư muội được anh dẫn dắt vào tông môn mà”.
Diệp Ngưng Băng giật mình, Ngô Bình đã nói chuyện Chân Hoàng Tông thách đấu, Diệp Ngưng Băng nói: “Lợi hại, liên tiếp đánh bại hai cao thủ, có anh ở đây, Chân Hoàng Tông sẽ không bao giờ dám đến cửa thách đấu nữa”.
Ngô Bình: “Ngưng Băng, dạo này bên kẻ thù của em có tin tức gì không?”
Đôi mắt Diệp Ngưng Băng lóe lên sát ý, cô ta nói: “Họ biết em gia nhập Thái Hoàng Giáo nên mới nhờ người nhắn lại cho em, nói họ có thể quên đi quá khứ, từ nay nước sông không phạm nước giếng”.
“Em tin lời họ nói à?”, Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng cười nhạo: “Dĩ nhiên là em không tin, sau này chúng chắc chắn sẽ không trắng trợn công kích em. Nhưng chỉ cần có cơ hội, chúng vẫn sẽ tiêu diệt em”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến thế tục một chuyến với em”.
Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Ý sư huynh là?”
Ngô Bình: “Bắt cá, bắt được người muốn đối phó với em ra, sau đó giải quyết một lần, như thế mới có thể ung dung suốt đời”.
Diệp Ngưng Băng hơi khó hiểu: “Sư huynh, thực lực của họ không hề yếu”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi, chúng ta có người trợ giúp”.
Sau đó cậu nói: “Anh Ngưu”.
Bóng dáng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện cách đó không xa, anh ta gật đầu: “Công tử có việc gì cần chỉ nói”.
Diệp Ngưng Băng nhìn Thanh Ngưu, không thể nhìn thấu được tu vi của anh ta.
Ngô Bình: “Thực lực của anh Ngưu không thua kém gì sư tôn của anh”.
Diệp Ngưng Băng kinh ngạc, thực lực không thua kém gì Kiếm Đạo Chí Tôn, anh ta là ai?
Hai người bàn bạc kế hoạch, nói với mọi người một tiếng rồi quay trở lại thế tục thông qua trận pháp dịch chuyển.
Lần này ra ngoài sắp được một tháng rồi, Ngô Bình cũng không yên tâm trong nhà, cũng cần kịp thời chạy về.
Họ về đến Trung Châu trước, Diệp Ngưng Băng cũng tạm thời vào biệt thự Hoàng Long.
Về đến nhà, Ngô Bình mới nhận ra Mộc Băng Thiền cũng đang ở Trung Châu, mấy ngày nay đều ở cùng Hàn Băng Nghiên, hai người đã trở thành bạn tốt chuyện gì cũng tâm sự với nhau từ lâu.
Ngô Bình đang nghĩ dẫn Diệp Ngưng Băng và Mộc Băng Thiền đi dạo quanh các điểm tham quan ở Trung Châu nhưng lại có người đến thăm.
Người đến là người quen, trưởng lão Minh Duệ ở Thiên Trần Giáo.
Ngô Bình rất khách sáo mời đối phương vào nhà, bảo người pha trà ngon nhất để tiếp đãi, cười nói: “Trưởng lão Minh, ngọn gió nào đưa ông đến đây?”
Minh Duệ còn khách sáo hơn lần trước, ông ta nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghe nói về chuyện cậu ở Thái Hoàng Giáo, nghe nói một mình cậu có thể trấn áp được hai vị cao thủ của Chân Hoàng Tông, còn hấp thụ một tia vận khí của Chân Hoàng Tiên Giới, đúng là lợi hại, tôi quả thật rất khâm phục”.
Ngô Bình: “Không đáng nhắc đến”.
Nói chuyện vài câu, Minh Duệ cười nói: “Cậu Ngô, trước đó tôi đã nói bảo một trong bốn người đẹp mà tôi dạy – Nguyệt Thành Thanh Anh đến gặp cậu, nhưng nó vẫn luôn bế quan, mãi đến gần đây mới xuất quan. Tôi đã sắp xếp cho nó tối nay đến biệt thự Hoàng Long”.
Sở dĩ Ngô Bình muốn gặp người phụ nữ này chỉ là vì cô ta là một người xinh đẹp trong danh sách mỹ nữ, nếu không như vậy thì cậu cũng sẽ không đưa ra yêu cầu đó. Nhưng bảo người khác đến tận nhà, cậu cảm thấy hơi bất lịch sự, nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn nên hẹn một chỗ khác đi, hơn nữa không nhất thiết phải ở Trung Châu”.
Minh Duệ cười nói: “Đều được, lát nữa tôi sẽ bảo lại với nó”.
Nói thêm vài câu, Minh Duệ đứng dậy tạm biệt.
Ra khỏi biệt thự Hoàng Long, một bóng người xuất hiện bên cạnh ông ta, đi theo ông ta, bóng người nói: “Trưởng lão, tôi nghe nói Lâm Tôn đã thích Nguyệt Thành Thanh Anh, nếu chúng ta làm thế, có phải sẽ gây ra xung đột giữa hai bên không?”
Mình Duệ bình tĩnh nói: “Xảy ra xung đột thì sao? Nếu Ngô Bình không thể trấn áp Lâm Tôn thì không đáng để chúng ta đâm đầu vào, mà Lâm Tôn cũng có thể rèn luyện được. Nếu cậu ta có thể trấn áp Lâm Tôn, chứng tỏ là sự đầu tư của chúng ta đáng giá. Hơn nữa, cuối cùng chúng ta vẫn phải xem Nguyệt Thành Thanh Anh lựa chọn thế nào”.