Lưu Vọng Công: “Ừ, có việc cần bàn bạc với cậu. Tốc độ khôi phục của linh khí đang gia tăng, bay giờ các thế lực lớn đã bắt đầu chiêu mộ đệ tử từ bên ngoài, bồi dưỡng thêm thế lực. Ngô Bình, cậu là người của môn phái chúng tôi, là người có quyền thế nhất trong phàm giới, chúng tôi quyết định giao việc chiêu mộ đệ tử và thành lập ngoại viện Thục Sơn cho cậu đấy”.
Ngô Bình: “Ngoại viện Thục Sơn?”
Lục Phi Hùng nói: “Tức là lập một nhánh của kiếm phái Thục Sơn ở phàm giới, tài nguyên sẽ do kiếm phái Thục Sơn chúng ta cung cấp. Cậu chịu trách nhiệm chiêu mộ đệ tử và bồi dưỡng họ, luôn tiện còn phải mở rộng phạm vi thế lực của ngoại viện Thục Sơn. Đến khi linh khí được khôi phục hoàn toàn thì Thục Sơn chúng ta sẽ có thể có được thế giới riêng bên ngoài”.
Ngô Bình: “Các thế lực khác đã làm vậy rồi sao?”
Trần Đạo Huyền: “Đúng vậy, các thế lực ở Côn Luân, thậm chí cả Tiểu Tây Thiên và một số thế lực ẩn dật cũng đua nhau hành động. Con ra ngoài xem thử thì biết thôi, bây giờ bên ngoài vô cùng náo nhiệt”.
Ngô Bình là thiếu chưởng môn nên bắt buộc phải đảm đương trách nhiệm này. Anh suy nghĩ rồi nói: “Thôi được, nhưng chưởng môn phải cho đệ tử vài trưởng lão truyền thụ võ công có kinh nghiệm phong phú cùng một nhóm đệ tử có tu vi và tư chất khá nữa”.
Lưu Vọng Công: “Những điều này đều không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể xây dựng được ngoại viện thì cậu cần gì sẽ có nấy”.
Lục Phi Hùng nói: “Thiếu chưởng môn, mời cậu xuống núi là vì cậu có ưu thế mà người khác không có, cậu là thầy luyện đan, có thể dùng đan dược thu hút đệ tử tài giỏi gia nhập. Ngoài ra, Trường Sinh Điện chúng ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngoại viện, cung cấp đầy đủ đan dược”.
Ngô Bình không ngờ xu thế mới lại đến nhanh như thế, anh nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Chưởng môn, trước khi đi, có phải chưởng môn nên cho đệ tử ít tài nguyên không?”
Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Đấy là chuyện đương nhiên. Đệ tử ngoại viện được cung cấp tài nguyên theo tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn. Người có tư chất tốt có thể có được đãi ngộ của đệ tử nội môn hoặc thậm chí là đệ tử chân truyền”.
Lúc này, Hắc Tinh trưởng lão bước nhanh vào điện, theo sau bà mấy còn có mấy người nữa, bà ấy mỉm cười, nói: “Mấy bà lão bọn ta tình nguyện cùng thiếu chưởng môn ra ngoài xây dựng ngoại viện”.
Hắc Tinh trưởng lão là tiên quân Bất Tử, sau lưng bà ấy còn có một vị chân quân Thần Hóa, hai chân quân Anh Biến và một chân nhân Linh Biến.
Ngô Bình vui mừng, nói: “Đa tạ các vị trưởng lão ủng hộ”.
Hắc Tinh trưởng lão mỉm cười, nói: “Mạng của chúng tôi là do cậu cho, giúp đỡ cậu cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn của cả Thục Sơn kiếm phái, chúng tôi sao có thể chối từ”.
Tiếp đó, Ngô Bình chọn một nhóm đệ tử và trưởng lão, trong đó bao gồm cả những người quen như Hồng Lăng và Viên Lực.
Sau khi xác định những người được chọn, Ngô Bình rời khỏi Địa Tiên giới trước, anh phải chuẩn bị trước cho việc xây dựng ngoại viện Thục Sơn.
Ngô Bình ra khỏi Địa Tiên giới thì quay về nhà, vừa vào đến thì thấy mọi thứ hỗn loạn, Hỉ Bảo cưỡi Đông Hoàng chạy khắp sân, đuổi theo một con thỏ to hơn cả con chó.
Con thỏ trắng muốt với đôi mắt đỏ như hai viên đá quý, nó nhảy một phát cao đến mười mấy mét, Đông Hoàng sủa gâu gâu, có vẻ như muốn tóm cho bằng được nó.
Hỉ Bảo hét: “Đông Hoàng, mau, mau, mau lên, cắn lấy đuôi nó”.
Con thỏ lớn chạy tới chạy lui, giẫm nát hết cây hoa, hòn non bộ, bụi đất bay khắp nơi, khói đen mù mịt.
Ngô Bình giận đến tức bụng, hét lớn lên: “Hỉ Bảo”.