Lam Chỉ Ngư trừng anh ta, nói: “Là chán ghét”.
Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi”.
Sau đó, cậu đột nhiên khoác vai Lam Chỉ Ngư, cười, nói: “Tôi để ý chị ấy đó, anh đánh tôi đi”.
Hoàng Thập Lực tức nổi gân xanh, cao giọng hét: “Thả cô ấy ra”.
Ngô Bình: “Đối diện có một ngọn núi hoang, tôi ở đó đợi anh”. Cậu nói xong thì ra ngoài qua cửa sổ, Hoàng Thập Lực không chút do dự, hét lớn rồi đuổi theo sau.
Lam Chỉ Ngư giật mình và cũng đuổi theo sau.
Gần khách sạn có một ngọn núi hoang, trên đỉnh núi có một khu vực khá bằng phẳng, Ngô Bình dừng lại ở đó, vòng tay trước ngực, đợi Hoàng Thập Lực xuất hiện.
Mười mấy phút sau, Hoàng Thập Lực chạy lên đỉnh núi, anh ta nhìn quanh bốn phía, sau đó đốt một điếu thuốc, vẻ tức giận trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Ngô Bình hơi bất ngờ, hỏi: “Sao anh còn chưa ra tay?”
Hoàng Thập Lực cười, nói: “Đánh nhau với người lĩnh hội được chuông Thái Thượng, thứ mà mấy ngàn năm nay không phải ai cũng làm được, cậu nghĩ tôi ngốc sao?”
Ngô Bình chau mày: “Vậy nên anh muốn làm gì?”
Hoàng Thập Lực móc điếu thuốc đặt lên tai, sau đó ôm quyền nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Thập Lực. Tôi đến đây là đại diện cho nhà họ Hoàng đến kết thân với cậu Ngô”.
Ngô Bình nhíu mắt: “Lúc trước anh làm như vậy, là vì muốn khích tôi xuất hiện sao?”
Hoàng Thập Lực nói: “Chuyện này cơ mật, không tiện để Lam Chỉ Ngư biết”.
“Anh thật sự thích cô ấy sao?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Thập Lực: “Cũng tạm. Nếu cô ấy đồng ý thì tôi thực sự sẽ nguyện ý cưới cô ấy”.
Ngô Bình: “Cho nên anh chuẩn bị kết bạn với tôi trên núi hoang?”
Hoàng Thập Lực chớp mắt: “Đương nhiên không phải”. Nói xong rồi vỗ tay.
Lúc này, một chiếc kiệu xa hoa do tám người khiêng bỗng xuất hiện, tám kiệu phu đều cao bình thường, kiệu đi từ giữa núi xuống khu đất bằng.
“Cậu Ngô, mời lên kiệu!”
Kiệu này trông còn xa hoa hơn cả những chiếc xe sang khác, bởi vì bốn kiệu phu đều là Luyện Khí đỉnh cao, hơn nữa rõ ràng đã trải qua huấn luyện thời gian dài.
Ngô Bình lên kiệu, trong kiệu rất sang trọng. Chỗ ngồi bên trong vừa rộng vừa thoải mái, phía trước còn đặt một cái bàn, trên đó là một ấm trà.
Hoàng Thập Lực cũng lên theo, anh ta rót chén trà cho Ngô Bình trước, nói: “Mời cậu dùng trà”.
Ngô Bình: “Tôi không rõ chuyện trong thủ đô, làm phiền anh giới thiệu một chút”.
Hoàng Thập Lực nói: “Nhà họ Hoàng có hai người đang làm quan trong triều, nhưng làm quan không phải công việc chính của nhà họ Hoàng, dù sao trong triều có người thì cũng dễ nói chuyện, nhà họ Hoàng chủ yếu là kinh doanh”.
Ngô Bình: “Kinh doanh gì vậy?”
Hoàng Thập Lực: “Thật ra là một trạm trung chuyển tài nguyên giữa các thế giới lớn nhỏ khác nhau như Tiên Giới, Linh Giới. Nhà họ Hoàng chúng tôi là một gia tộc lớn ở Song Tử Linh Giới, làm kinh doanh là bán đồ từ Song Tử Linh Giới ra ngoài, sau đó lại mua những thứ khác về bán lại”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Song Tử Linh Giới?”
Hoàng Thập Lực: “Có Tiên Giới, cũng có Linh Giới. Song Tử Linh Giới chính là một trong rất nhiều Linh Giới đó”.
Ngô Bình: “Vì vậy tôi có thể giúp được gì cho nhà họ Hoàng các anh?”
Hoàng Thập Lực cười nói: “Nghe nói cậu Ngô lĩnh ngộ được Vách kiếm, tương lai chắc chắn sẽ đến Vạn Kiếm Tiên Giới. Nhà họ Hoàng trước giờ vẫn luôn muốn làm ăn với Vạn Kiếm Tiên Giới, nhưng đáng tiếc là không có đối tác tin cậy”.
Ngô Bình: “Tôi cũng chưa từng đến Vạn Kiếm Tiên Giới, e rằng không giúp được các anh”.
Hoàng Thập Lực lắc đầu: “Không. Công tử lĩnh ngộ được truyền thừa Vách kiếm, sau này nhất định sẽ là anh tài Chí Tôn Kiếm Đường. Qua một thời gian, chắc chắn cũng sẽ có một chỗ đứng ở Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình hiểu ý của Hoàng Thập Lực, bọn họ đây là đang chuẩn bị cho việc hợp tác sau này trước. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Các anh chủ yếu kinh doanh gì vậy?”
Hoàng Thập Lực: “Song Tử Linh Giới là một Linh Giới rất đặc biệt, bên trong có một vài dược liệu và khoáng sản, ngay cả Tiên Giới cũng không có, mà phải mua từ Song Tử Linh Giới. Nhà họ Hoàng tôi là kinh doanh những thứ đặc thù này”.