Đinh Vi là trưởng nữ của nhà họ Đinh ở tỉnh phủ, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và được nuông chiều. Vốn có rất ít người khiến Đinh Vi tôn trọng nhưng Ngô Bình lại thuộc số ít đó. Trước giờ cô ấy đều rất xem trọng anh bởi anh có ơn cứu mạng đối với gia đình cô.
Đinh Vi cười đáp: "Chú Ngô, chị không sao cả, chỉ là dạo gần đây mất ngủ nhiều nên cơ thể mệt mỏi".
Ngô Bình: "Chị dâu, em là bác sĩ, tiện đây thì để em bắt mạch cho chị nhé".
Đinh Vi mỉm cười gật đầu, Ngô Bình bắt mạch, trên gương mặt anh không có biểu cảm gì khác thường. Anh nói: "Không sao, để em kê mấy phương thuốc giúp chị điều tiết lại cơ thể là được".
Đinh Vi thở phào nhẹ nhõm: "Chị đã nói là không sao rồi mà anh Long em cứ bắt phải tới phiền em xem giúp".
Ngô Bình nhìn lên đỉnh đầu Đinh Vi có một vầng mây đen bao phủ, còn hơi lộ ra huyết quang. Ngô Bình âm thầm chột dạ, bụng bảo dạ sắp có chuyện không lành.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn mỉm cười, nói: "Chị dâu, trong vườn có mấy loại cây ăn quả, em đi hái cho chị ăn thử nhé".
Anh đi vào trong vườn, trên cây hoè đã có thêm nhiều quả chín. Anh chìa tay ra, ba quả tự động rơi vào tay anh. Ngô Bình đưa cho Đinh Vi và Tiểu Long mỗi người một quả rồi nói: "Hai người nếm thử xem".
Tiểu Long cắn một miếng, mắt sáng rực thốt lên: "Chú ơi, quả này ngon thật đấy!"
Đinh Vi cũng cảm thấy vị rất ngon, nói: "Chú Ngô, đây là cây hoè sao? Cây này còn kết quả được sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Là do kỹ thuật lai ghép cây trồng”.
Tiểu Long khá nghịch ngợm, trong vườn nhà Ngô Bình nuôi một vài loài động vật như hươu sao, sếu, cừu Alpaca đều bị cậu bé đuổi cho chạy tán loạn. Đinh Vi thấy vậy cũng vội đuổi theo con trai.
Lý Quảng Long mặt đăm chiêu, cảm thấy Ngô Bình như thể có điều gì đó chưa nói ra nên hỏi: "Chú Ngô, hôm nay anh tới là muốn nhờ chú xem bệnh giúp vợ anh. Nửa tháng nay cô ấy nếu không nôn mửa thì lại mất ngủ, thế nhưng bệnh viện kiểm tra lại không ra bệnh. Chú Ngô, hãy nói thật với anh, có phải chị dâu chú có bệnh gì không?"
Ngô Bình vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Quảng Long, hỏi: "Chị dâu có thai rồi, anh không biết sao?"
Lý Quảng Long giật mình: "Có thai? Sao có thể như vậy chứ, bà dì của cô ấy vẫn đến mà?"
Ngô Bình: "Đó không phải bà dì đâu, là xuất huyết do một số bệnh phụ khoa. Anh yên tâm, thai nhi vẫn khoẻ mạnh. Ban nãy em đã cho chị ấy ăn một loại linh dược, trên thị trường giá ít cũng phải một tỷ tệ. Em sẽ xuất hoá đơn cho anh đấy nhé!"
Lý Quảng Long vừa kinh ngạc vừa vui mừng đáp: "Được được được, mười tỷ anh cũng đưa".
Ngô Bình đưa một quả hoè cho Lý Quảng Long, nói: "Anh Long, cơ thể chị dâu không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều..."
Lý Quảng Long đón lấy quả hoè, còn chưa kịp ăn đã giật mình hỏi lại: "Có điều làm sao?"
Ngô Bình khẽ thở dài: "Vừa nãy em thầm tính một quẻ, e rằng chị dâu không đi cùng anh được bao lâu nữa".
Lý Quảng Long hoảng hốt, suýt nữa bật khóc. Tuy anh ta phong