Tư Không Vũ cười lạnh, một đạo kim quang từ trong tay áo ông ta bay ra. Chỉ sau một khắc, nó quấn quanh người Ngô Bình, trói chặt anh.
Ngô Bình sửng sốt, cố hết sức thoát ra, nhưng càng giãy giụa lại càng bị siết chặt hơn.
Sau đó, Tư Không Vũ lại thả một tấm lưới khác, tấm lưới rơi xuống đầu Ngô Bình, hoàn toàn khống chế được anh. Sau đó, người đàn ông mặc áo bào vàng túm lấy tấm lưới nhấc lên rồi cười nói: "Thế nào? Đừng nói cậu chỉ là một Địa Tiên cỏn con, cho dù cậu có là Đạo Tổ đi nữa thì bọn tôi cũng có biện pháp để hạ cậu!"
Ngô Bình vùng vẫy, nhưng giọng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vậy ông có biết tôi là ai không?"
Tư Không Vũ bình thản đáp: "Cho dù cậu có là con trai Đại Thiên Tôn cũng vô dụng, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ thể và mệnh cách tốt đến vậy".
Ngô Bình: "Tôi là đệ tử của Long Hổ Đại Đạo Tôn!"
Nghe danh Long Hổ Đại Đạo Tôn, Tư Không Vũ nhất thời giật mình: "Long Hổ đã trở thành Đại Đạo Tôn rồi sao? Quả là tài giỏi! Nhưng vô ích thôi, có được cơ thể và mệnh cách của cậu thì sau này tôi sẽ không thua kém gì ông ta!"
Cứ như vậy, Ngô Bình bị bọn họ xách về Ẩn đảo và được thả xuống một hang động. Sau khi vào hang, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Anh thấy khắp nơi đều có các kiến trúc cung điện, thậm chí cả một đại điện nguy nga đã được chuyển vào trong hang. Trong đại điện còn chứa đầy bảo vật các loại.
Anh không khỏi tò mò hỏi: "Những thứ này đều lấy từ Tiên quốc năm xưa sao?"
Tư Không Vũ đáp: "Đúng vậy. Khi đó tu vi của tôi vẫn còn ở cấp Đạo Tổ. Đáng tiếc, tôi bị ám hại, tu vi tụt lùi và Đạo căn bị tổn hại, những năm tháng qua tôi sống trong đau khổ. Chỉ một ngày trước khi Tiên quốc tuyệt diệt, tôi dẫn quân lục soát toàn bộ kinh thành, thu được rất nhiều bảo vật. Ngoại trừ bảo vật trong quốc khố không lấy được, còn lại đều thuộc về tôi".
Ngô Bình: "Nhưng ông vẫn chuyển cả quốc khố của Tiên quốc tới đây?"
Tư Không Vũ: "Đương nhiên. Tôi mặc dù không thể lấy đồ trong đó, nhưng có thể lấy đi cả quốc khố. Nhóc con, cậu tới thật đúng lúc, nếu như muộn mấy chục năm nữa, chỉ sợ là tôi đã không còn sống nữa".
Ngô Bình: "Tư Không Vũ, thân là Đại tướng quân của Tiên quốc nhưng ông lại lục soát kinh thành, giết người cướp của. Ông là một kẻ phản bội, vô liêm sỉ!"
"Vô liêm sỉ?", Tư Không Vũ nói bằng giọng chế nhạo: "Tiên quốc kiểu gì cũng sẽ bị diệt vong, tôi chỉ đang tìm kiếm một số lợi ích cho bản thân mình mà thôi. Hơn nữa, cậu không thấy sao? Người dân của Ẩn đảo giờ đã được an cư lạc nghiệp, nếu nó không có tôi, tổ tiên của họ đã chết trong chiến tranh từ lâu".
Ngô Bình cười lạnh: "Ông cho rằng tôi không nhận ra âm mưu của ông sao? Ông nuôi nhiều người như vậy là hi vọng bọn họ sẽ sỉnh ra hậu duệ thiên tài để ông đoạt xác đúng không?"
Tư Không Vũ cười nói: "Cậu thật thông minh, có thể nhìn thấu cả kế hoạch bí mật của tôi".
Người đàn ông áo vàng nói: "Lão tổ, lấy được thân thể này là chúng ta có thể thực hiện kế hoạch kia rồi".
Tư Không Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Ha ha, bắt đầu đi".
Tư Không Vũ đưa tay đặt trên đầu Ngô Bình, sau đó ném anh lên một chiếc giường ngọc, cười nói: "Yên tâm, không đau đâu, sẽ xong nhanh thôi".
Ngô Bình nhìn ông ta và hỏi, "Ông cũng tu luyện ở trong Khuyên Giới, phải không?"
Tư Không Vũ hờ hững đáp: "Đúng vậy, nếu có thể rời khỏi Khuyên Giới thì tôi sớm đã chu du chốn thiên ngoại, đến các thế giới khác rồi. Sao có thể ở lì chốn này kia chứ?"