Lam Trung Hợp cũng nổi giận rồi quát: “Cậu Lý, Hận Thiên Cốc không cho phép người lạ ra vào tuỳ ý”.
Ngô Bình cười phá lên: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Uỳnh!
Ngô Bình thi triển thánh vực che phủ toàn bộ Hận Thiên Cốc, đại trận của Hận Thiên Cốc lập tức được khởi động để chống lại thánh vực của Ngô Bình.
Lam Trung Hợp tức tối quát: “Cậu quá đáng rồi đấy!”
“Trấn!”
Ngô Bình hét lên một tiếng rồi giơ tay bắt lấy Lam Trung Hợp, hỏi: “Ông có thả người không?”
Lam Trung Hợp ra sức chống trả, nhưng thực lực của ông ta không bằng Ngô Bình nên có giãy thế nào cũng không vùng ra được.
Ngô Bình đã hấp thu sức mạnh trong núi thần nên thực lực ngày càng mạnh, anh nhìn Lam Phượng Âm rồi hỏi: “Cô có thả người không?”
Lam Phượng Âm tức giận nói: “Khốn kiếp! Mau thả bố tôi ra, không nhỡ làm kinh động đến lão tổ của nhà họ Lam thì anh chết chắc đấy”.
“Chết đi!”
Ngô Bình bóp chặt tay, Lam Trung Hợp đã bị bóp nát bét người.
Làm hoảng sợ rồi hét lên: “Bố!”, ngay sau đó cảm thấy vô cùng hối hận.
Uỳnh!
Ngô Bình tiến lên một bước rồi bắt lấy Lam Phượng Âm.
Cô ta lách người định né đi, nhưng đã bị thánh vực khoá chặt nên cuối cùng vẫn nằm trong tay của Ngô Bình.
“Người đâu?”, Ngô Bình bừng sát ý.
“To gan!”
Một giọng nói già nua vang lên, tiếp đó có một bóng người mặc áo bào màu lam với khí tức bức người bay ra nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.
Ngô Bình rút huyết đao Thiên Vu ra rồi lạnh giọng nói: “Ông là Hận Thiên Đạo Nhân hả? Chém!”
Vù!
Anh chém một đao ra, đường đao khủng khiếp lao thẳng lên trời rồi tấn công ảo ảnh kia.
Trước khi ảo ảnh tan biết, tu sĩ đó đã lạnh lùng nói: “Lão phu nhớ cậu rồi đấy!”
Ảo ảnh này thật ra là một hoá thân của Hận Thiên Đạo Nhân, nhưng thực lực của nó cũng rất mạnh. Song nó vẫn không thể chống lại thanh huyết đao của Ngô Bình được.
Thấy lão tổ cũng bị Ngô Bình đánh bại, Lam Phượng Âm cuối cùng đã biết sợ, cô ta vội nói: “Chu Thanh Nghiên ở sau núi, tôi nhốt cô ta trong hoả lao”.
Ngô Bình lập tức đưa Lam Phượng Âm cùng ra sau núi, giữa chừng có không ít cao thủ của Hận Thiên Cốc định ra tay chặn anh lại, nhưng đều bị các vị trưởng lão trong cốc ngăn cản. Đến hoá thân của lão tổ tông còn bị chém cho tan biến thì họ phản kháng cũng vô dụng.
Phía sau núi là một vùng đất hoang vắng, có một hang động màu đỏ ở đây, đi vào trong sẽ thấy có nhiều ngọn lửa độc bùng cháy.
Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang bị trói trên một cột đá, xung quanh phun ra bốn ngọn lửa độc có màu sắc khác nhau, không ngừng thiêu đốt cơ thể cô ấy.