Ngô Bình chau mày: “Cái tên La Tinh Uyên này thú vị đấy, ông ta có tu vi gì?”
Người áo đen: “Thần thông tầng ba, có rất nhiều thủ đoạn lợi hại”.
Ngô Bình nheo mắt, đại thần của triều đình mà lại là cao thủ thần thông, chuyện này có chút bất thường”.
Cậu còn muốn hỏi thêm mấy câu nữa nhưng người áo đen không cầm cự nổi nữa, đầu quẹo sang một bên và chết”.
Ngô Bình về đến nhà khách, càng nghĩ càng giận, không ngờ cái tên La Tinh Uyên đó dám cướp đồ của cậu, dù sao cũng phải dạy cho ông ta một bài học.
Sau khi cậu có kế hoạch thì nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, ông về trước đi, sau này đừng tìm người khai khoáng nữa”.
Sau khi bảo Liễu Kim Long rời khỏi thì Ngô Bình lập tức quay về Thần Kinh, cậu muốn đến gặp cái tên La Tinh Uyên đó thử.
La Tinh Uyên là trụ cột quốc gia nên hỏi thăm tung tích của ông ta là chuyện rất dễ dàng.
Nơi những người làm quan và giàu có sống ở Thần Kinh là phố Bảo Long, khu phố này đã có từ triều trước, rất phồn hoa, phía đông phố Bảo Long có một con hẻm nhỏ, tên là hẻm Nhất Phẩm.
Trong con hẻm có mười mấy hộ dân, đều là quan lớn đương triều, hơn nữa có rất nhiều quan nhất phẩm, vì vậy nên mới gọi là hẻm Nhất Phẩm.
Nhà thứ ba trong hẻm Nhất Phẩm là nhà của quan trụ cột La, La Tinh Uyên.
Lúc này, La Tinh Uyên đang ngồi trong nhà, trêu cháu của ông ta. Năm nay cháu trai ông ta chỉ mới một tuổi rưỡi, đang tuổi ham chơi, chốc chốc ông ta lại bật cười.
Mặc dù La Tinh Uyên đã gần sáu mươi tuổi nhưng trông dáng vẻ chỉ tầm bốn mươi tuổi thôi.
Ông ta chơi đùa với cháu trai một lát thì giao cháu lại cho người giúp việc rồi khẽ nói: “Đã lấy được lô hàng đó chưa?”
Một bóng đen xuất hiện trên không trung, bóng đen quỳ xuống đất, nói: “Chủ nhân, hành động lần này đã thất bại, có kẻ nhúng tay vào”.
La Tinh Uyên chau mày: “Trước khi anh ta hành động không điều tra sao?”
Bóng đen: “Nhiều năm trở lại đây không hề gặp phải nhân vật nào ra hồn, chắc là ông ta đã chủ quan, không điều tra kỹ”.
La Tinh Uyên hừm một tiếng nặng nề: “Loại phế vật đó chết cũng đáng, đã điều tra đối phương là người thế nào chưa?”
Người áo đen nói: “Một trong số họ là Liễu Kim Long của Hoàng Long Sơn Trang. Gần đây tu vi của người đó tiến bộ vượt bậc, theo tình báo mà chúng ta nhận được, rất có khả năng anh ta là người của Ngô Bình”.
La Tinh Uyên nghe thấy tên Ngô Bình thì ngơ ra: “Là Ngô Bình của học viện Hoàng Gia, là cái tên đến cả hoàng hậu cũng không chịu nể mặt đấy sao?”
Bóng đen đáp: “Đúng vậy chủ nhân. Người đó là đệ tử của đại giáo, rất có gốc gác”.
La Tinh Uyên thở dài: “Xem ra tôi sắp gặp rắc rối rồi”.
Bóng đen: “Chủ nhân, có cần đi lánh nạn không?”
La Tinh Uyên hừm một tiếng: “Đi đâu lánh nạn? Nếu anh ta muốn tìm tôi thật thì tôi có trốn đi đâu cũng vô ích”.
“Ông cũng thông minh đấy”. Bỗng dưng, một giọng nói vang lên.
Bóng đen đứng bật dậy, kèm thanh kiếm trong tay.
Ngô Bình đi vòng ra từ sau lưng hòn non bộ, nhìn La Tinh Uyên rồi chắp tay, nói: “Trụ Quốc La, xin thứ lỗi vì không mời mà đến”.
La Tin Uyên cười haha: “Chắc cậu là Ngô công tử đúng không? Nghe danh đã lâu, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là vinh hạnh ba đời của tôi”.
Ngô Bình không định nhiều lời với ông ta, chỉ nói: “La Trụ Quốc, người của ông muốn cướp đồ của tôi nhưng kết quả đã bị tôi bất cẩn đánh chết, tôi cố tình đến đây để xin lỗi”.
La Tinh Uyên bình thản: “Ồ, có chuyện đó sao? Hừm, vậy anh ta chết là đáng, dám nhòm ngó đến đồ của Ngô công tử, nếu tôi mà biết thì cũng sẽ không tha cho anh ta”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy là La Trụ Quốc không hề biết gì à?”