Ngô Bình: “Con gái của ông hại Kỷ Nhược Phi bạn tôi, tôi ra tay trừng trị. Ông chẳng những không tự ngẫm lại mà còn dám tới đây tìm tôi nói lý lẽ. Thất Hoàng lão, có phải là ông chán sống rồi đúng không?”
Từ trước tới nay, chưa từng có vị Hoàng tử nào dám nói với Hoàng lão như thế, Thất Hoàng lão cả giận nói: “Láo xược! Cho dù cậu là Hoàng tử, cũng không thể vô lễ với Hoàng lão tôi như vậy!”
“Quỳ xuống!”
Lời vừa dứt, toàn thân Ngô Bình mơ hồ hiện lên chín mươi chín hư ảnh của cường giả chí tôn kỷ nguyên. Chín mươi chín loại sức mạnh huyền diệu trong trời đất cũng hội tụ lại, lấy lời nói của anh làm phương tiện truyền đạt, gia trì lên người của Thất Hoàng lão.
Thất Hoàng lão là tu vi Chân Tiên, giờ phút này đây lại không thể khống chế được cơ thể của chính mình, một tiếng “Bụp” đã quỳ ngay trên mặt đất, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Ân Đan ở phía sau càng khiếp sợ, cha mình được coi là người có địa vị cao nhất trong Hoàng tộc lại quỳ gối trước mặt người này!
Thất Hoàng lão mang theo vẻ mặt hoảng sợ, lẩm bẩm: “Không thể nào, tu vi của cậu chỉ là Địa Tiên mà thôi...”
Tam Hoàng lão Ân Chính Minh nhẹ giọng nói: “Giờ đây ông đã biết Hoàng tử thật sự mạnh cỡ nào rồi chứ? Điện hạ có thể vượt qua năm bài kiểm tra chính thức, chuyện này đã chứng minh tư chất của ngài ấy không hề kém so với Hoàng tử Đại Thương trước đây. Những hoàng tử của Đại Thương năm đó, có người nào không phải là cường giả?”
Thất Hoàng lão hít một hơi thật sâu, “Điện hạ, vừa rồi thần vô lễ, mong Hoàng tử điện hạ thứ tội!”
Gương mặt Ngô Bình không chút cảm xúc: “Để duy trì sự yên ổn của Hoàng tộc, tạm thời tha cho ông một mạng, quỳ sang một bên.”
Thất Hoàng lão vội vàng quỳ sang một bên, còn Ân Đan thì không dám thở mạnh mà quỳ xuống bên cạnh Thất Hoàng lão.
Ngô Bình: “Tam Hoàng lão nghĩ tôi làm thế nào mới có thể lấy được sự ủng hộ của các vị Hoàng lão?”
Thất Hoàng lão: “Các vị Hoàng lão đều có những phiền toái, nếu như Hoàng tử có thể giúp họ giải quyết được những phiền toái đó, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Hoàng tử.”
Ngô Bình: “Ồ, không biết Tam Hoàng lão có phiền toái gì?”
Tam Hoàng lão khẽ thở dài: “Dưới trướng của ta vốn có một vị mãnh tướng, giúp ta đánh bại không ít kẻ địch mạnh. Nhưng ba năm trước, ông ta đột nhiên tự lập mình làm vua, tạo ra một vương quốc nhỏ. Sự phản bội của ông ta khiến thực lực của ta suy yếu một nửa. Ta nhận được tin, gần đây ông ta lại nhắm đến vị trí Hoàng lão của ta, muốn thay thế ta”.
Ngô Bình: “Ông ta dám làm như thế, sau lưng chắc chắn có người chống đỡ nhỉ?”
Tam Hoàng lão: “Đúng, sau lưng ông ta có Thiên Hư Môn!”
Ngô Bình bỗng nhớ lại, trước đây anh giết chết Thiên Hư công tử, đó là người của Thiên Hư Môn.
Anh nói: “Ở lại nhà ông vài ngày vẫn chưa bày tỏ lòng cảm kích. Như này đi, tôi sẽ giúp ông thu phục người đó.”
Tam Hoàng lão vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Điện hạ! Điện hạ, mời người nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.”
Ngô Bình: “Được.”
Anh nhìn về phía Thất Hoàng lão, những người phía sau cúi đầu xuống, vẫn chưa biết Ngô Bình sẽ xử lý ông ta như thế nào.
Nào ngờ Ngô Bình hỏi: “Thất Hoàng lão, phiền toái của ông là gì?”
Thất Hoàng lão vội vàng nói: “Điện hạ, tôi đã gặp phải một chuyện vô cùng nhục nhã. Mười năm trước, người vợ mà tôi mới lấy về bị một Chân Tiên của Tiên giới bắt đi. Cảnh giới của người đó rất cao, thực lực mạnh, tôi không dám đụng vào”.