Ngô Bình nghe xong liền hỏi: "Ông có đưa Quân Tiểu Phàm tới không?"
Quân Vô Tướng vội đáp: "Nó đang ở trên xe".
Ngô Bình: "Để tôi gặp cậu bé".
Quân Vô Tướng bảo thuộc hạ dẫn con mình tới chỗ Ngô Bình. Cậu bé Quân Tiểu Phàm chừng mười hai mười ba tuổi, mặt trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn. Có điều cậu bé rất kiên cường, cắn răng chịu đựng không kêu một lời.
Ngô Bình cười nói: "Tiểu Phàm, chú là bác sĩ, nói cho chú biết cháu đau chỗ nào nhé".
Cậu bé này còn nhỏ nhưng cực kỳ hiểu lễ nghĩa, cúi người chào Ngô Bình rồi nói: "Cháu chào chú. Cứ bốn tiếng đồng hồ là bụng cháu đau lắm, cứ như đứt từng khúc ruột vậy".
Ngô Bình hỏi tiếp: "Còn đau ở chỗ nào nữa không?"
Quân Tiểu Phàm: "Đầu cháu cũng đau lắm, có điều không đau bằng bụng thôi".
Ngô Bình quan sát một lát rồi cười hỏi: "Tiểu Phàm, chú sẽ làm vài động tác, cháu làm theo được không?"
Quân Tiểu Phàm gật đầu.
Ngô Bình liền thực hiện một động tác, Quân Tiểu Phàm nén đau làm theo. Cậu bé thấy động tác này rất khó, hơn mười phút sau mới miễn cưỡng làm được theo, hơn nữa cũng không giữ được tư thế đó quá lâu.
Ngô Bình thấy cậu bé đã làm được tương đối rồi thì chuyển sang động tác thứ hai.
Tư chất của cậu bé này không tồi nên lần này đã học nhanh hơn, chưa tới mười phút đã làm được.
Cứ như vậy, Ngô Bình làm mười hai động tác, Quân Tiểu Phàm học theo. Sau cùng, Ngô Bình liên kết cả mười hai động tác lại thành một nhóm động tác.
Quân Tiểu Phàm làm theo anh năm lần, sau đó đã tập được giống hệt.
Ngô Bình tấm tắc khen: "Quân võ vương, Tiểu Phàm rất có tư chất".
Quân Vô Tướng đáp: "Đại tông sư quá khen rồi".
Ngô Bình nói tiếp: "Mười hai động tác chú dạy cháu này, cháu phải chăm chỉ tập, tập càng chậm càng tốt. Đến khi nào mà mỗi hai tiếng cháu tập được một động tác thì bệnh của cháu sẽ khỏi".
Quân Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: "Tập một động tác hai tiếng sao ạ?"
Ngô Bình gật đầu hỏi: "Giờ bụng cháu có đau không?"
Quân Tiểu Phàm: "Dạ không ạ".
Ngô Bình: "Ban đầu cháu có thể tập nhanh nhưng dần dần hãy chậm lại".
Quân Tiểu Phàm gật đầu: "Cháu nhớ rồi ạ!"
Ngô Bình xoa đầu cậu bé, nói: "Ra kia tập tiếp nhé".
Quân Tiểu Phàm đi ra một góc tiếp tục tập mười hai động tác này vô cùng chăm chỉ.
Quân Vô Tướng là người tu luyện nên đương nhiên sớm đã nhận ra đây là một bộ Đoàn Thể Thuật. Ông ấy cảm động nói: "Đại tông sư, Đoàn Thể Thuật của tông sư thật lợi hại! Nó giải được chất độc trong người Tiểu Phàm sao?"
Ngô Bình: "Kẻ đó đã làm tổn hại đến dây thần kinh của cậu bé, hiện tại vẫn chưa có cách chữa tối ưu. Tôi dạy cho cậu bé một bộ Đoàn Thể Thuật để đả thông các dây thần kinh. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập là một tuần sẽ hồi phục như thường, hơn nữa cũng sẽ có ích đối với cậu bé. Bộ Đoàn Thể Thuật này vốn rất khó luyện bởi người bình thường khi tập khó lòng biết được mình đã tập đúng hay chưa".