Cứ như vậy, Ngô Bình chưa tới mười tiếng đồng hồ đã luyện xong cả mười loại đan, hơn nữa đan thành phẩm đều đạt nhất phẩm. Có một số loại chỉ yêu cầu đan nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm nhưng anh đều luyện được ra nhất phẩm, kết quả thi cực tốt!
Ông cụ lưng gù gật đầu mỉm cười nói: "Tốt lắm, trình độ của cậu thực ra đã vượt qua đan sư cao cấp, thậm chí có thể đạt tới cấp đại sư luyện đan rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Là do trước khi tham gia kì thi trở thành đại sư luyện đan thì phải tham gia kì thi này trước".
Ông cụ lưng gù: "Ra là vậy, hơn nữa hai kì thi này phải cách nhau ít nhất ba ngày".
Ông cụ lưng gù đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài ngọc, bên trên khắc chữ "Đan". Có lệnh bài này, người khác vừa nhìn là biết Ngô Bình là đan sư cao cấp.
"Từ giờ trở đi, cậu chính là đan sư cao cấp. Chúc mừng cậu".
Ngô Bình nhận lấy lệnh bài, đáp: "Vất vả cho ông rồi".
Khi anh bước ra khỏi phòng luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong vẫn đang túc trực bên ngoài. Dù đợi lâu nhưng họ không hề sốt ruột mà ngược lại còn rất vui. Vì thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng luyện được nhiều loại đan dược, vậy thì tỷ lệ thành công càng cao!
Vừa thấy Ngô Bình, Tả Kì Phong vội vã hỏi: "Sư đệ, thế nào rồi? Đã thi đạt rồi chứ?"
Ngô Bình gật đầu: "Sư huynh, giờ em đã là đan sư cao cấp. Có điều, cuộc thi để trở thành đại sư luyện đan phải ba ngày sau mới được tham dự".
Hai vị sư huynh cười như được mùa: "Sư đệ, cậu quá lợi hại, đan sư cao cấp cơ mà. Sư tôn mà biết thì không biết vui đến mức nào".
Ngô Bình cười đáp: "Sư huynh, làm gì đến mức đó chứ?"
Hoa Nguyên Cát: "Sư đệ, đó là cậu chưa hiểu hết về địa vị của đan sư rồi. Cậu vốn đã là thiên tài, nếu lại còn là đan sư cao cấp thì không ai bì được. Ở Tiên Giới, có một quy luật lịch sử, đó là phàm là những thiên tài biết luyện đan thì tiền đồ vô lượng, rất nhiều trong số họ trở thành anh hùng lưu danh sử sách đến tận bây giờ".
Tả Kì Phong cũng cười ha ha nói: "Thầy luyện đan có nhiều mối quan hệ tốt, dù gì ai cũng phải cầu cạnh các thầy luyện đan mà. Sư đệ, sau này cậu chính là đệ tử được yêu thích nhất của Thiên Địa kiếm tông rồi".
Nói rồi, hai người họ kéo Ngô Bình về nhà.
Họ vừa về đến nhà thì đã thấy Tuyết Nhạn đưa một cô gái cực kỳ xinh đẹp tới bái kiến Ngô Bình.
"Bái kiến Ngũ gia", Tuyết Nhạn và cô gái kia quỳ dưới đất.
Thấy cô gái đẹp như vậy, Hoa Nguyên Cát mắt sáng lên hỏi: "Tuyết Nhạn, vị này là?"
Tuyết Nhạn cười đáp: "Tam gia, đây là em gái tôi, Tuyết Hồng".
Tuyết Hồng vái Ngô Bình một vái, nói: "Ngũ gia, đa tạ ơn chữa bệnh cho Tuyết Hồng. Tuyết Hồng xin nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Ngũ gia".
Ngô Bình đang định từ chối thì Tả Kì Phong đã cười nói: "Ha ha, vậy tốt quá rồi. Sư đệ tôi vừa hay đang thiếu một nha hoàn thân cận, giờ có cô thì tốt quá rồi".
Ngô Bình: "Sư huynh, đâu cần phải vậy".
Tả Kì Phong: "Sư đệ, cậu đừng có phụ lòng mỹ nhân, người ta đã tìm đến cửa rồi mà cậu định để cô ấy ấm ức đi về sao?"
Ngô Bình còn định nói gì đó thì Hoa Nguyên Cát cũng nói: "Sư đệ, vậy bọn anh sang phòng khác. Sáng sớm mai, bọn anh sẽ đưa cậu đi tới mấy nơi rất vui".
Cứ như vậy, Tuyết Nhạn và hai vị sư huynh thi nhau rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Tuyết Hồng.