Công việc còn lại nhẹ nhàng hơn nhiều, chưa đến ba phút, anh đã hoàn thành xong công việc.
Lúc này chị Lệ đi vào, nhìn những miếng thịt lợn được xếp ngay ngắn trên thớt, rất hài lòng nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười bốn phút, không tệ, cậu có thể ở lại làm việc”.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Bà chủ, lương ở đây thế nào?”
Chị Lệ: “Lương không cố định, làm nhiều được nhiều. Chỉ cần ân hoàn thành công việc như nửa con lợn trước mặt cậu theo yêu cầu thì tôi sẽ đưa cậu năm tệ”.
Mắt Trương Tiểu Bình sáng rực, nửa con lợn đã có năm tệ, vậy một ngày chắc có thể kiếm được không ít nhỉ?
Chị Lệ nhìn anh: “Trương Tiểu Bình, trên xe còn sáu miếng thịt lớn, cậu xử lý hết cho tôi”.
Trương Tiểu Bình “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ tiếp tục công việc.
Thời gian xử lý miếng thịt thứ hai được rút ngắn hai phút, đến khi anh làm xong miếng thịt thứ bảy cũng chưa đến mười phút, chỉ có hơn tám phút.
Khi chị Lệ nhìn thấy công việc của ngày hôm nay đã hoàn thành cũng không khỏi ngạc nhiên: “Đều là do tự cậu làm?”
Trương Tiểu Bình gật đầu: “Bà chủ, còn việc khác không?”
Chị Lệ bật cười: “Sau này không cần gọi bà chủ đâu, gọi chị Lệ là được. Bên tôi còn công việc băm nhân, băm được một trăm cân thịt thì tôi trả cậu mười đồng, cậu làm không?”
Trương Tiểu Bình đang thiếu tiền nên vội gật đầu: “Làm chứ”.
Thế là anh lại bắt đầu cắt thịt. Hai con dao cắt thực phẩm vung vẫy không ngừng phát ra âm thanh, chưa đến hai phút đã băm xong mười lăm cân thịt.
Thịt băm vừa mịn vừa đều, tốt hơn các đầu bếp khác nhiều.
Anh tiếp tục băm miếng thịt thứ hai, lần này được hai mươi cân, kết quả làm nhanh hơn, chỉ mất hai phút rưỡi đã xong.
Băm một trăm cân thịt xong, tốc độ của Trương Tiểu Bình đã nhanh đến mức không thể tin được, khoảng một phút có thể băm được ba mươi cân thịt.
Không lâu sau, bốn trăm cân thịt đã được Trương Tiểu Bình làm xong, cho vào trong từng cái nồi lớn, toàn bộ chỉ tốn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Chị Lệ lại đi đến, cô ta thấy thịt được băm rất tốt thì hài lòng: “Xem ra cậu là cao thủ rồi, công việc hôm nay của cậu đã xong, đi theo tôi để thanh toán tiền lương”.
Vì thế đạo loạn lạc, bây giờ làm công đều kết toán trong ngày, Trương Tiểu Bình mất hơn hai tiếng đã kiếm được bảy mươi lăm tệ rộng. Khi chị Lệ để tiền vào trong tay anh, mắt anh không khỏi phát sáng, tối nay có thể ăn một bữa ngon rồi.
Chị Lệ như biết được suy nghĩ của anh bèn hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Trương Tiểu Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Chị Lệ gọi phục vụ đến: “Dương Giác, đem lên cho Trương Tiểu Bình một bát hoành thánh thịt”.
Phục vụ cười: “Được”.
Quán bán chạy nhất là hoành thánh thịt, được thực khách rất ưa chuộng vì hương vị thơm ngon, nguyên liệu phong phú, mỗi bát chỉ năm xu.
Có người thậm chí lái xe mấy mươi cây số chỉ để ăn một bát hoành thánh ở đây.
Hoành thánh nóng hổi được đem lên, Trương Tiểu Bình ngồi xuống, chị Lệ đưa cho anh một đôi đũa.
“Ăn đi”, cô ta cười nói.
Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Sức ăn của anh khá lớn, tốc độ cũng rất nhanh, ăn đến hai bát hoành thánh chỉ trong thoáng chốc.