An Tự Tại: "Tôi làm sao có thể không biết về tả thần tướng của Thanh Long Quân".
Ngô Bình: "Đã biết còn dám khiêu khích tôi?"
An Tự Tại cười nói: "Đó là để người khác xem, tôi tuyệt đối không có ác ý với anh Ngô".
Ngô Bình nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"
An Tự Tại: "Đương nhiên là hợp tác với anh Ngô, tôi nghe nói anh Ngô rất uyên bác, không chỉ biết chế tạo đan dược mà còn là một cao thủ y thuật. Trong bí cảnh Thiên Võ này, bị thương là điều khó tránh khỏi, sẽ thật tuyệt nếu có một thầy thuốc thiên tài như anh Ngô ở bên cạnh".
Ngô Bình mất kiên nhẫn, nói: "Tôi không có hứng thú hợp tác với người khác, tránh xa tôi ra!"
An Tự Tại cũng không tức giận, anh ấy cười nói: "Anh Ngô, anh đừng nóng giận, chờ tôi nói xong đã".
Ngô Bình: "Còn muốn nói cái gì?"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh biết tiên điện Thiên Võ ở nơi nào sao?"
Ngô Bình nghe Hoàng Nhiễm nói rằng chưa từng có ai tìm thấy tiên điện Thiên Võ, vì vậy anh hỏi: "Anh biết sao?"
An Tự Tại lấy ra một tấm da thú, nói: "Có lẽ là vị trí ở trên đó, nhưng tạm thời tôi không hiểu được nó. Anh Ngô, anh có hứng thú nghiên cứu cùng bọn tôi không?"
Ngô Bình mặt không đổi sắc, nói: "Không có hứng thú!"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh đã nghe nói về 'Chuột săn kho báu' chưa?"
Ngô Bình: "Chuột săn kho báu?"
An Tự Tại gật đầu, lấy một con chuột nhỏ màu trắng, mắt vàng ra. Nó béo múp míp, đôi mắt lúng liếng.
Ngô Bình giật mình: "Đây là chuột săn kho báu trong truyền thuyết sao?"
Nghe đồn chuột săn kho báu là con vật từ thời thượng cổ, nó có thể ngửi được bảo vật cách cả nghìn dặm. Có con chuột này sẽ có được vô số bảo bối.
Ngô Bình nói: "Anh có thứ tốt thế này vì sao nhất quyết phải lôi kéo tôi?"
An Tự Tại thấy Ngô Bình đã lung lay, cười nói: "Vì tôi biết rõ muốn tìm tiên điện Thiên Võ là rất khó, thế nên tôi mới muốn tìm bạn đồng hành xuất sắc nhất. Giới thiệu nhé, hai người này là Trình Lý của Lưỡng Nghi Môn, Ba Ngọc Sinh của Âm Ma Môn".
Hai người chắp tay với Ngô Bình, thái độ rất kiêu ngạo, dường như chẳng coi anh ra gì.
Ngô Bình im lặng chốc lát, nói: "Có thể cùng hành động, nhưng phải nói rõ quy tắc chia đồ đã".
An Tự Tại cười nói: "Quy tắc rất đơn giản, ai phát hiện thì là của người đó, những người khác không được giành, nếu không thì sẽ bị ba người liên thủ tấn công".
Ngô Bình: "Ngoài ra tôi cần không gian để tự hành động. Lúc các người không cần tôi thì không được hạn chế hành động của tôi".
An Tự Tại cười nói: "Tất nhiên là được!"
Bốn người kết bạn đồng hành cùng nhau. Ngô Bình đi rồi lại dừng, cứ nhìn thấy mấy viên đá xinh đẹp là nhặt lên. Trình Lý và Ba Ngọc Sinh không thích vậy, cảm thấy Ngô Bình hệt như tên nhà quê không biết gì, đá mà cũng chưa từng nhìn thấy à?