Lục Phúc Đan là một trong ba loại đan dược mà Ngô Bình hứa sẽ luyện chế cho Nguyệt Thị, đan dược này rất quý, cấp tam phẩm cũng bán được với giá 300 tỷ.
Bây giờ, tu vi của anh đã cao hơn trước. Lò thứ nhất đã có thành phẩm là đan dược nhị phẩm, vì thế anh đã cầm hai viên rồi đi cùng Nguyệt Thanh Ảnh đến gặp Nguyệt Đông Thăng.
Lúc này, Nguyệt Đông Thăng đang ngồi trong phòng sách, mặt mày vô cùng nhăn nhó. Thì ra, hôm qua trong đại hội của gia tộc, hầu hết các gia chủ của chi phủ đều phải đối ông ta, các tộc lão thì chưa có thái độ rõ ràng, hình như cũng không muốn tiếp tục ủng hộ ông ta nữa.
Ông ta định đi tìm Nguyệt Tổ, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngày xưa, Nguyệt Tổ đã tuyên bố là không tham gia vào tranh chấp trong tộc nữa, ai có thể làm tông chủ thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Nguyệt Đông Thăng nhớ lại những năm qua, mình đã tận tuỵ với gia tộc, làm việc công bằng, thưởng phạt nghiêm minh. Ông ta không hiểu tại sao những người khác lại phản đối mình, sau đó ủng hộ một người không bằng ông ta.
Quản gia chợt hớt hải đi vào rồi cười nói: “Lão gia, tiểu thư và Ngô công tử đến ạ”.
Nỗi buồn trong lòng Nguyệt Đông Thăng lập tức biến mất, ông ta cười nói: “Tôi ra ngay”.
Ngô Bình vừa ngồi xuống trong đại sảnh thì Nguyệt Đông Thăng đi ra, ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, cháu ăn trưa chưa? Trưa này cùng ăn với bác nhé, tiện thể gặp người nhà bác luôn”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Bố, chuyện ấy để sau, bố nhìn cái này đi đã”.
Cô ấy giơ một viên đan dược ra trước mặt Nguyệt Đông Thăng.
Nguyệt Đông Thăng cũng có chút kiến thức về đan dược, sau khi nhìn thấy viên đan dược như một đứa bé ấy thì buột miệng nói: “Đây là … đan dược Đạo cảnh ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh đắc ý nói: “Đúng vậy, hơn nữa nó còn có thể giúp bố đột phá lên đan dược Thánh Thai, tên của nó là Đại Đạo Thánh Thai Đan”.
Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc rồi hỏi Ngô Bình: “Thật ư?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi”.
Nguyệt Đông Thăng dè dặt cầm lấy viên đan dược rồi hỏi Ngô Bình: “Tiểu Ngô, viên đan dược này cấp mấy, bác có uống được không?”
Ngô Bình: “Người luyện chế ra viên đan dược này có trình độ rất cao, nên nó có cấp thượng thượng phẩm”.
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Ông trời thật ưu ái ta! Chờ ta đột phá lên tầng thứ tư Đạo cảnh rồi thì để xem các người còn phản đối ta nữa không?”
Nghe thấy thế, Nguyệt Thanh Ảnh cau mày nói: “Có chuyện gì thế ạ? Ai chống đối bố cơ?”
Nguyệt Đông Thăng phẫn hận nói: “Gia chủ của mấy chi bên dưới cùng một vài tộc lão, chắc họ đã bắt tay với nhau định bầu người khác làm trưởng tộc”.
Nguyệt Thanh Ảnh rất thông minh, cô ấy ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải Nguyệt Thánh Phi không ạ?”
Nguyệt Thánh Phi là một trong các tộc lão, ông ta có địa vị chỉ sau Nguyệt Đông Thăng nên tầm ảnh hưởng khá lớn. Hơn nữa, người này còn rất mưu mô, thường xuyên tỏ thái độ vô lễ và coi thường Nguyệt Đông Thăng.
Nguyệt Đông Thăng rất không ưng người này, nhưng lại chẳng làm gì được. Vì Nguyệt Thánh Phi rất được các tộc lão khác ủng hộ.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây nữa?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười mỉa: “Thật ra Nguyệt Thánh Phi luôn kết bè kéo phái, nếu anh Bình không xuất hiện thì kiểu gì ông ta cũng tạo phản trong khoảng chục năm nữa. Nhưng giờ ông ta rút ngắn thời gian lại cũng là chuyện hay”.