Nào ngờ Ngô Bình không thèm chớp mắt ném cho đối phương một túi tiền: “Bên trong có năm trăm nghìn, ông đếm lại đi”.
Tiêu Vạn Long vừa nhìn vào trong, quả nhiên có năm trăm nghìn tiền bảo, ông ta cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ người tiên điện Thiên Võ quả nhiên có tiền, năm trăm nghìn mà cứ như năm mươi đồng, không đau lòng chút nào cả.
Ông ta vội vàng đưa vòng tay đó cho Ngô Bình bằng cả hai tay.
Vòng tay đã nằm trong tay, Đạo Thụ bỗng phóng ra sức mạnh tinh hà, bị vòng tay đó hút hết vào. Sau một lúc, vòng tay bỗng sáng lên, mỗi viên ngọc châu đều xuất hiện một phù văn bí ẩn.
Nhưng không lâu sau, anh cảm nhận được sức mạnh tinh hà không đủ, lập tức lấy một viên tinh hà ra, có dấu vết tinh quang phát ra từ trong tinh hạch, quấn quanh vòng tay.
Tinh quang ngày càng nhiều, mấy phút sau, tinh hạch mất đi ánh sáng, tinh quang bên trong bị vòng tay hút hết.
Vòng tay trước mặt vẫn chưa hấp thụ đủ, Ngô Bình cắn răng lấy thêm hai tinh hạch khác ra tiếp tục cho nó hấp thụ.
Sau khi năng lượng trong viên tinh hạch thứ ba cũng bị hút sạch, một trăm linh tám viên ngọc châu rung lên cùng lúc, phát ra tinh quang, thẩm thấu vào da của Ngô Bình.
Tinh quang này nhanh chóng hòa vào Nguyên Thần của anh, ngoài Bát Trọng Thần Quang hình thành nên vầng sáng thứ chín, tinh quang! Đồng thời, giữa anh và vòng tay cũng tạo ra cảm ứng, điều này chứng tỏ anh đã tế luyện nó thành công.
Vòng tay phản hồi lại thông tin liên quan cho anh, vòng tay này tên là “Tinh Lạc”, được một vị cao nhân tuyệt thế dùng một trăm linh tám viên Hằng Tinh Nội Hạch sắp tiêu biến luyện chế thành. Một khi sử dụng có thể triệu hồi tinh trần gần đó thì sẽ có một số lượng lớn các sao băng hướng tới phạm vi mục tiêu.
Trước đó nhà họ Tiêu chưa thể luyện hóa nó nên chỉ có thể phát ra mấy nghìn sao băng, hơn nữa uy lực cũng bình thường. Bây giờ nó đã được Ngô Bình tế luyện, sức mạnh được giải phóng ra ngoài, một lần có thể phát ra một trăm nghìn sao băng, mỗi một sao băng đều có uy lực đủ để đánh bại Tiên Quân Bất Tử.
Càng đáng sợ hơn là vì đây là hằng tinh sắp tiêu biến nên những sao băng này đều mang theo “lời nguyền chết chóc”, tu sĩ bị sao băng đánh trúng, dù là thiên tiên cũng có thể sẽ chết trong thời gian ngắn.
Hơn nữa bây giờ Ngô Bình chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần mười uy lực của Tinh Lạc này, tu vi của anh vẫn chưa đủ để phát huy hết toàn bộ uy lực.
Thấy Ngô Bình thế mà thành công tế luyện Tinh Lạc, Tiêu Vạn Long ngưỡng mộ không thôi, nhưng ông ta cũng biết chỉ riêng ba tinh hạch mà Ngô Bình dùng không phải là thứ ông ta có thể có.
Cất Tinh Lạc đi, Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.
Sau đó hai người rời khỏi Tiêu Châu, quay về Vân Châu.
Trên đường đi, hai người đi ngang qua Dương Thành.
Ngô Bình nhớ đến lần trước đánh một trận với cụ tổ nhà họ Dương, nhưng giữa chừng lại bị một thế lực Tiên Giới xen vào, đối phương phóng ra “con mắt Quỷ Quyệt”, anh chỉ có thể bỏ đi.
Anh bỗng hỏi: “Vân Tịch, nhà họ Dương và gia tộc Tiên Giới có con mắt Quỷ Quyệt có quan hệ gì?”
Vân Tịch: “Dương Thần Sách cưới người phụ nữ của một gia tộc ở Tiên Giới nên hai bên là thông gia”.
Ngô Bình hỏi: “Em biết gì về gia tộc đó không?”
Vân Tịch gật đầu: “Một Thanh Đồng thế gia ở Tiên Giới, gia chủ của nhà họ Ly Hỏa - Ly Hỏa Nguyên Chung là một vị hư tiên, nghe nói rất có thể thăng cấp thành thần tiên, Ly Hỏa Nguyên Chung tặng con mắt Quỷ Quyệt cho Dương Thần Sách, đồng thời ra sức bồi dưỡng người này”.
Ngô Bình: “Chỉ là một hư tiên, anh còn tưởng nhân vật nào lớn lắm”.
Nói rồi anh bay lên trời đánh một đòn vào Dương phủ. Một quyền ảnh cực lớn đánh trúng Dương phủ, tất cả các phòng đều sụp xuống, người nhà họ Dương hoảng hốt tháo chạy ra ngoài.