Cô gái nhìn anh, cười ngọt ngào, nói: “Anh Lý, tôi tên Thanh Vũ”.
Ngô Bình: “Chào Thanh Vũ cô nương”.
Thanh Vũ: “Lúc nãy vừa nhìn thấy anh là tôi đã biết duyên phận của chúng ta đã đến”.
Ngô Bình ngơ ngác: “Duyên phận?”
Thanh Vũ gật đầu: “Không sai, anh và tôi có duyên, sau này tôi sẽ sinh cho anh một đứa con, trở thành vợ của anh”.
Ngô Bình trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái đó.
Ông lão cười, nói: “Cậu Lý, Thanh Vũ chưa từng nói sai, xem ra hai con thật sự có duyên nợ”.
Ngô Bình bất ngờ, ông lão nào là cao thủ cấp đạo tổ, thiết nghĩ sẽ không nói vớ vẩn, lẽ nào sau này cô gái này thật sự sẽ trở thành vợ mình?
Anh đang ngơ ngác thì Thanh Vũ nói: “Anh Lý, lát nữa sẽ có một trò chơi nhỏ, nhất định anh sẽ giành được giải nhất”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Trò chơi nhỏ gì?”
Thanh Vũ: “Lát nữa anh sẽ biết thôi”.
Ngô Bình nhận ra được gì đó, anh nhìn Thanh Vũ, hỏi: “Cô có khả năng tiên tri sao?”
Ông lão cười, nói: “Còn thần kỳ hơn cả tiên tri, Vũ Nhi có thể nhìn thấy được tương lai”.
Ngô Bình giật mình: “Nhìn được tương lai?”
Ông lão: “Không sai, lúc nãy con bé liên tục quan sát cậu, cũng chính vì con bé có thể nhìn thấy được tương lai của cậu”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, vị Thanh Vũ cô nương này lợi hại quá vậy, một người có thể nhìn thấy được tương lai, đấy rõ ràng là năng lực nghịch thiên mà.
Thế là anh tò mò hỏi: “Thanh Vũ cô nương, cô có thể nhìn thấy được chuyện ở xa bao nhiêu?”
Thanh Vũ: “Khó nói lắm, đối với những người và việc khác nhau thì độ dài thời gian tôi nhìn thấy được cũng khác nhau. Chẳng hạn như lúc nãy nhìn thấy anh, tôi có thể nhìn thấy tương lai của chúng ta ngay lập tức, thậm chí còn nhìn thấy một phần tương lai của anh”.
Ngô Bình hứng thú: “Ồ, cô nương còn nhìn thấy được tương lai của tôi ư? Có thể nói cho tôi biết không?”
Thanh Vũ lắc đầu: “Không thể nói được, những chuyện này chỉ có thể một mình tôi biết, nếu anh biết thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai”.
Ông lão: “Không sai, chuyện này nhìn thấy thì được nhưng tuyệt đối không được nói ra”.
Thanh Vũ lấy ra một hồ lô bằng ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Sau này chúng ta có thể dùng nó để giao tiếp”. Cô ấy nói xong thì dạy Ngô Bình cách sử dụng.
Ông lão mặc áo hoa: “Cậu Lý, mời cậu về. Sau này cậu và Thanh Vũ có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn”.
Ngô Bình cầm lấy bình hồ lô ngọc, về lại chỗ ngồi với cả bầu tâm sự.
Lâm Hâm vội hỏi: “Sư đệ, sao rồi? Hai người đã nói gì với nhau?”
Ngô Bình lắc đầu: “Em không nói được”.