Chu Thanh Nghiên thực sự rất mệt, ăn được chút ít rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ngô Bình thì liên lạc với Đường Băng Vân, hỏi thăm tình hình của nhóm lính đánh thuê Ma Ám. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Băng Vân, tôi muốn mượn sức mạnh của đội lính đánh thuê Ma Ám giúp tôi duy trì tình thế ở Guinea”. Anh đi thẳng vào vấn đề.
Đường Băng Vân bật cười: “Chỉ cần tiền nong đến nơi đến chốn, Ma Ám nhận đủ thứ việc”.
Ngô Bình đáp: “Tiền không thành vấn đề. Hiện giờ có bao nhiêu người?”
Đường Băng Vân đáp: “Có khoảng mười lăm nghìn người với bốn nhóm, sức chiến đấu khá tương đương với lính đặc chủng đỉnh cấp của nước Mễ. Tất nhiên chi phí duy trì của bọn em cũng cao, số tiền kiếm được hằng năm không đủ tiêu, năm nào Đường Môn cũng gửi tiền cho Ma Ám”.
Ngô Bình đáp: “Mười lăm nghìn người chắc cũng ổn, anh muốn quân đoàn Ma Ám lập tức tiến đóng Guinea, đuổi người Thổ Áo và Gallia ra khỏi lãnh thổ”.
Đường Băng Vân đáp: “Được, em sẽ đích thân qua đó”.
Ngô Bình nói: “Qua bên đấy, em hãy liên lạc với tướng quân Wajih trước nhé”.
Đường Băng Vân rất tò mò, bèn hỏi anh: “Tại sao đột nhiên anh lại có hứng thú với Guinea vậy?”
Ngô Bình đáp: “Nơi đó có thứ tốt, vì không để thứ này bị người khác cướp mất, anh phải thâu tóm quốc gia đó”.
Đường Băng Vân nói: “Nhắc nhở anh điều này, Gallia và Thổ Áo không dễ chọc vào, chúng toàn là các cường quốc lâu đời. Cho dù xua đuổi được chúng, chúng vẫn có thể quay trở lại. Sức lực của một mình anh giằng co với hai đất nước, cái giá cực cao đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải chỉ là trang bị thôi sao, chi phí quân dụng hằng năm của Gallia và Thổ Áo không vượt quá một trăm tỷ đô la Mễ. Mỗi năm anh đầu tư vào Guinea một trăm tỷ đô la Mễ, còn sợ không bóp chết được chúng?”
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Mỗi năm một trăm tỷ? Chồng à, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Ngô Bình mỉm cười: “Anh có con đường phát tài”.
Đường Băng Văn hỏi: “Còn về vũ khí, anh định mua từ nơi nào?”
Ngô Bình đáp: “Trang bị cứ mua thẳng từ hạm đội của Viêm Long, máy bay quân sự, đạn dược, đến cả nhân viên điều khiển cũng có thể thuê luôn một nhóm từ Viêm Long. À phải rồi, anh muốn thuê Ma Ám của em lâu dài, dù sao thì cần thao tác trên vũ khí tân tiến, nhân tài của Ma Ám chính là chuyên gia rồi”.
Đường Băng Vân mỉm cười: “Được thôi, cứ đưa tiền là được”.
Ngô Bình hỏi: “Anh dùng ba năm, có rẻ hơn được không?”
Đường Băng Vân đáp: “Muốn rẻ hơn thì anh tới đây tìm em đi, tùy vào tâm trạng em nữa”.
Ngô Bình biết điều này nghĩa là Đường Băng Vân muốn ngủ với anh, anh lập tức nói: “Được thôi, mấy ngày tới anh sẽ đi Guinea tìm em”.
Trò chuyện một hồi, có người đưa Vạn Thọ Đan mà anh đã mua tới. Anh cúp điện thoại, kiểm tra hiệu quả của ba loại đan dược.
Anh phát hiện, Vạn Thọ Đan cấp ba đúng là rác rưởi! Cấp hai cũng không được coi như thành phẩm, chỉ có Vạn Thọ Đan cấp một miễn cưỡng được coi