La Đạo Nhất: “Đúng thế, ngoài dự liệu của tôi, nhưng may sao vẫn là chuyện tốt”.
Ngô Bình:”Đúng là chuyện tốt thật, Bắc Viện không thể chỉ có một thiên tài được, mà phải càng nhiều càng tốt. Sắp tới, tôi sẽ dẫn một tốp thiên tài đến”.
La Đạo Nhất: “Thế thì tốt quá rồi, khi nào cậu lại vào tháp tiếp?”
Ngô Bình: “Không vội, để vài hôm nữa. Tôi dẫn các học sinh đến đã”.
La Đạo Nhất: “Ừm, cậu đã đến đây rồi thì tối nay dạy luôn đi”.
Ngô Bình: “Tôi chưa dạy học bao giờ, có cần chuẩn bị gì không nhỉ?”
La Đạo Nhất cười nói: “Cậu có gì thì giảng đó thôi. À, tôi, Thiết Huyền và Lãnh Nhân cũng sẽ đến nghe giảng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ông thu xếp đi, tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm thầy giáo”.
La Đạo Nhất: “Thể hiện cho tốt vào, học viện chúng tôi có nhiều giáo viên trẻ đẹp lắm, họ cũng sẽ đến nghe giảng đấy”.
Dẫu sao cũng là buổi dạy đầu tiên nên Ngô Bình chỉ trò chuyện thêm với La Đạo Nhất một lúc rồi về ký túc của mình để chuẩn bị. Vừa hay trước đó, anh đã soạn giáo án rồi nề giờ cứ theo đó mà dạy thôi. Đương nhiên khi lên lớp thật sẽ có nhiều tình huống xảy ra, đến lúc đó cần giảng gì vẫn là một ẩn số.
Trong lúc Ngô Bình chuẩn bị bài giảng, Diệp Huyền, Diệp Thần, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc và Lý Thiên Thạch cũng đã đến, lát nữa họ cũng đến phòng học chờ nghe giảng rồi.
Diệp Huyền rất hào hứng: “Tiền bối, sau này chúng đệ tử sẽ học ở lớp nào ạ?”
Ngô Bình: “Các anh đều là người mà tôi dẫn đến nên sẽ học ở lớp đặc biệt. Tới đó rồi thì học hành cẩn thận vào, đừng gây chuyện”.
Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối yên tâm, nhất định đệ tử sẽ ngoan ạ”.
Hai giờ chiều, Ngô Bình đã xuất hiện đúng giờ ở phòng học. Phòng học này được sửa lại từ một phòng họp lớn nên có sức chứa tối đa là 1000 người, trên bục giảng lớn có rất nhiều trang thiết bị phục vụ cho việc giảng dạy.
Trên này có máy quay để đưa hình ảnh buổi dạy của Ngô Bình chiếu lên một màn hình lớn, loa được xếp ở khắp phòng, đảm bảo cho tất cả học sinh đều nghe và nhìn được rõ.
Vào lớp rồi, Ngô Bình phát hiện không còn một chỗ trống, thậm chí còn có mấy trăm học sinh chấp nhận đứng vào các chỗ trống để nghe giảng.
Một cô gái đang đứng trên bục giảng nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Thưa các thầy cô cùng các bạn học sinh, hôm nay tông sư nhất phẩm - thầy Ngô Bình sẽ giảng buổi đầu tiên. Thầy Ngô là giáo viên bốn sao, một thiên kiêu của Bắc Viện ta. Bây giờ, chúng ta hãy cùng chào đón thầy bước lên bục giảng”.
Bên dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt, Ngô Bình bước lên bục giảng rồi gật đầu nói: “Cô dẫn chương trình đã giới thiệu rồi nên thôi tôi sẽ bỏ qua phần ấy nhé”.
Anh nhìn mọi người thì thấy có hơn chục giảng viên cùng vài trăm giáo viên cũng đến nghe giảng, viện trưởng La cũng có mặt.
Anh nói: “Tôi đã chuẩn bị vài bài học cho buổi dạy đầu tiên hôm nay. Cách đây không lâu, tôi đã soạn giáo án, giờ mình vào bài luôn nhé”.
Anh cầm tài liệu rồi nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ học về bộ pháp”.
Nói rồi, anh cầm phấn rồi viết hai chữ bộ pháp lên bảng.
“Bộ pháp tên sao thì nghĩa vậy, đó là cách di chuyển của đôi chân. Học viện Võ Đạo của chúng ta có tất cả 50 loại bộ pháp, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp 49”.
Nói đến đây, anh nhìn xuống dưới rồi hỏi: “Ai là người có bộ pháp tốt nhất ở đây?”
Một thầy giáo đứng lên, người này có dáng người không cao, hơn nữa lại gầy: “Thầy Ngô, tôi đã học đến bộ pháp cấp 39 là Long Du Bộ”.
Ngô Bình gật đầu: “Thầy tên gì ạ?”
Thầy giáo kia đáp: “Tôi là Hứa Yên”.
Ngô Bình: “Thầy Hứa có thể luyện bộ pháp đến cấp 39 thì đúng là quá lợi hại!”
Hứa Yên: “Quá khen!”
Ngô Bình: “Có thể mời thầy Hứa thi triển Long Du Bộ cho mọi người được chiêm ngưỡng không?”