Ngô Bình thở dài nói: “Lộ thân phận thế này là sau mệt rồi đây”.
Người thanh niên: “Cảm ơn cậu Ngô đã tặng đan dược cho em gái tôi”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Người thanh niên: “Tôi giả chết là vì muốn trốn đi để bảo vệ cho sư phụ tôi”.
Ngô Bình: “Vì thế những người kia mới đoán ra được là anh chưa chết, sau đó ra tay với Lam Dĩnh để ép anh xuất hiện hả?”
Lam Đế: “Đúng vậy! Hôm nay may có cậu ở đây, không thì Lam Dĩnh nguy hiểm rồi”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Lam Dĩnh nổi giận trách mắng: “Anh có biết mấy năm qua, em đau lòng thế nào không?”
Lam Đế vô cùng áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh không làm vậy thì không lừa họ được. Họ luôn tìm cách thông qua anh để tìm sư phụ nên anh buộc phải cẩn thận”.
Ngô Bình lập tức nhăn mặt rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh không muốn để lộ thân phận của sư phụ mình thì sao lại để lại manh mối cho Lam Dĩnh?”
Lam Đế trầm mặc, mãi không trả lời được.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Cho nên sư phụ của anh là người khác, còn Hạ Ninh chỉ là vật hi sinh của anh thôi. Anh biết kiểu gì cũng có ngày họ phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Ninh rồi giết cô ấy, sau đó hung thủ sẽ nghĩ là họ đã giết sư phụ anh, tôi nói đúng chứ?”
Lam Dĩnh kinh ngạc rồi hỏi Lam Đế: “Anh, là thế ư?”
Lam Đế: “Chỉ cần bảo vệ được sư phụ mình, tôi có thể không tiếc giá nào”.
Ngô Bình: “Cách làm của anh rất vô liêm sỉ”.
Lam Đế nói: “Cậu Ngô, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý trên đời, chuyện đến nước này rồi thì xin cậu hãy bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình: “Trước đó cũng có người bảo vệ Hạ Ninh rồi đúng không?”
Lam Đế lại trầm mặc một lát mới đáp: “Có ba người”.
“Họ đều chết rồi à?”, Ngô Bình hỏi.
Lam Đế: “Vâng, chết cả rồi”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Hạ Ninh là bạn của tôi, anh làm thế với cô ấy thì tôi không thể tha thứ cho anh được”.
Lam Đế: “Vậy ư? Tuy cậu Ngô là đệ tử của Thục Sơn, có nhiều cao thủ ở cạnh, nhưng muốn đối phó tôi e là chưa đủ lực đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Viêm Dương, quấn gãy hết xương anh ta đi”.
Vù!
Nhân Bì Viêm Dương lập tức xuất hiện rồi bay về phía Lam Đế, Lam Đế đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Viêm Dương.
Không lâu sau, anh ta đã bị quấn chặt dưới đất, Viêm Dương bắt đầu đấm đá, khiến Chân Nhân cảnh giới Linh Biến là Lam Đế cũng phải kêu oai oái.
Lam Dĩnh cuống lên nói: “Anh Ngô, xin anh tha cho anh ấy”.
Ngô Bình coi như không nghe thấy, anh nhắm mắt lại, phóng thần niệm ra xa để tìm kiếm. Một lát sau, anh mở mặt rồi lạnh lùng nói: “Chỗ ở của sư phụ anh cũng gần đây đúng không?”
Lam Đế đang ăn đòn kinh ngạc nói: “Cậu muốn nói gì?”