Sau khi số phù văn trong người tăng lên, Ngô Bình cảm thấy chúng dần kết nối thành một thể thông qua cơ thể và tinh thần của cậu. Nhưng phù văn có yêu cầu cực cao về thể chất và tinh thần, sau khi hấp thụ khoảng bảy mươi phần trăm phù văn, cậu cảm nhận được chút áp lực. Sau khi hấp thụ tám mươi phần trăm phù văn, cậu cảm thấy cơ thể mình sắp đến giới hạn.
Lúc này cậu xoay ngược thiên cơ tăng sức chịu đựng của cơ thể mình lên gấp chín lần. Lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn, tiếp tục hấp thu phù văn.
Khi phù văn cuối cùng xuất hiện trên người cậu, cả người cậu phát sáng, tất cả phù văn tạo thành một trận pháp vô song thông qua cơ thể. Nhưng bởi vì tu vi có hạn, hiện giờ trận pháp này chỉ có thể phát huy tác dụng trong phạm vi nhất định, đó là biến cơ thể của Ngô Bình thành Võ Cốt Tiên Thiên, tăng giới hạn tiềm năng và võ học của cậu lên.
Sau khi hấp thụ hết tất cả phù văn, Ngô Bình đứng đó cảm nhận nó một lúc rồi mới quay trở lại ký túc xá của nhà máy. Lúc này các nhân viên y tế và nhân viên phục vụ do Nghiêm Lãnh Thạch cử đến đều đã có mặt, những người bị thương đã được điều trị, phòng bếp phía sau cũng bắt đầu trở nên bận rộn, mùi thơm thức ăn phảng phất.
Thậm chí ở khoảng đất không cách đó không xa còn được khai thác thành một khu vui chơi cho trẻ em, bên trong có rất nhiều đồ chơi dành cho trẻ con.
Lục Tinh Sương bận rộn trước sau, chăm sóc người già, người ở thôn nhà họ Lục đều được chuyển vào chỗ ở có điều kiện tốt.
Lục Huyền Phong gọi Ngô Bình đến, ông ta bước đến hỏi: “Cậu Ngô có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “Lĩnh hội được một ít”.
Lục Huyền Phong mừng rỡ, nói: “Cậu Ngô, mời cậu đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình đến một ký túc xá lớn hơn, lúc này có vài vị trưởng lão ở bên trong. Họ đều biết chuyện Lục Huyền Phong đưa Thiên Bia cho Ngô Bình, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ chờ mong.
Lục Huyền Phong kìm chế vẻ vui mừng xuống nói: “Các vị chú bác, cậu Ngô thành công rồi”.
Ông lão bị gãy tay đó đứng lên hỏi: “Cậu Ngô, cậu lĩnh hội được bao nhiêu?”
Ngô Bình không tiện nói quá nhiều bèn nói: “Khoảng ba mươi phần trăm”.
Mọi người ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết, các trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đều lấy một quyển sách từ trong ngực ra. Năm người lấy ra năm quyển sách nhỏ ra, mỗi quyển đều dày bằng ngón tay.
Họ đặt năm cuốn sách lên bàn, ông lão gãy tay nói: “Cậu Ngô, năm đó khi tổ tiên của tôi lấy được Thiên Bia, họ cũng lấy được năm cuốn Tuyệt Học Thần Công này. Tuyệt học này quá sâu xa, tổ tiên không thể tu luyện được, nếu không cũng chẳng rơi vào kết cục bị tịch thu tài sản. Bây giờ nếu cậu Ngô đã lĩnh hội được nội dung trên Thiên Bia thì chắc chắn cũng có thể tu luyện được năm Tuyệt Học này”.
Thật ra Ngô Bình không cần những thứ như Tuyệt Học Thần Công, dù sao cậu cũng là người tu hành, nếu cậu tùy ý tu luyện một bí thuật, bí kỹ nào thì uy lực sẽ mạnh hơn Tuyệt Học này rất nhiều. Nhưng thấy những người này mong đợi như vậy, cậu cũng chỉ có thể cầm lấy quyển sách lên, chắp tay lại nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng luyện tập”.
Lục Huyền Phong cười nói: “Cậu Ngô, năm tuyệt học này là Tuyệt Học mạnh nhất của năm vị võ tiên đứng đầu từ xưa đến nay, cho nên người bình thường không thể tu luyện. Tu vi của cậu rất cao, chắc chắn có thể tu luyện được, mong thứ này có thể giúp được cho cậu”.