Lại đi lên trước một đoạn, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa đen tuyền, vô cùng nặng nề. Cửa cao mười mét, bề ngang vừa hay rộng chừng con đường Chân Thánh, vì vậy muốn đến phía sau, chắc chắn phải mở cánh cửa này.
Lúc này, trước cửa đã có một người đang đứng, anh ta nhìn chằm chằm cửa lớn, đang suy ngẫm.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là cửa Huyền Cơ, chỉ khi mở được nó mới có thể tiến vào giai đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh. Năm đó, Thần tộc cũng chỉ dừng ở đây thôi”.
Ngô Bình đang định tiến lên kiểm tra, người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ném các người vào hư không”.
Ngô Bình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh kiêu ngạo như vậy, ai cho anh cái gan đó vậy?”
Người đàn ông chầm chậm quay người, nhìn Ngô Bình, anh ta trông rất anh tuấn, da dẻ trắng mịn, tóc bạc trắng, ngũ quan dễ nhìn.
“Anh chính là Lý Huyền Bình sao?”. Đối phương hỏi: “Là người đứng đầu đại hội Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Là tôi”.
Người đàn ông gật đầu: “Tôi là Thần Phá Tiêu, chắc hẳn anh đã nghe qua tên tôi rồi”.
Ngô Bình: "Thần Phá Tiêu, anh đúng là có chút năng lực, không ngờ lại đi đến được cuối đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh. Song, anh cũng chỉ có thể đến đây thôi".
Thần Phá Tiêu: "Anh cũng khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cho rằng ngoài mình ra thì không còn ai có thể đến được đây nữa".
Ngô Bình: "Bây giờ, anh có thể cút, đến từ đâu thì lăn về đó đi", đây là đáp trả của anh với sự xấc xược ban nãy của đối phương.
Thần Phá Tiêu cũng không giận, cười bảo: "Anh Lý này, có thể thấy anh cũng rất mạnh. Hay là vậy đi, tôi với anh hợp tác cùng nhau mở ra cánh cửa này, thế nào?"
Ngô Bình: "Tôi cần hợp tác với anh chắc?"
Anh nói xong bèn đi thẳng đến chỗ Thần Phá Tiêu, tên kia không ngừng lùi lại, nhàn nhạt hỏi: "Anh Lý định ra tay với tôi hả?"
Ngô Bình: "Anh xưng anh em với ai thế hả?"
Thần Phá Tiêu bình tĩnh nói: "Anh Lý, bố tôi là một cao thủ tứ kỷ nguyên! Gia tộc của ta có ba cao thủ kỷ nguyên trấn thủ! Lẽ nào, thân phận của tôi như vậy vẫn không xứng làm bạn với anh Lý sao?"
Ngô Bình hết sức kinh ngạc: "Anh là Nhân tộc đúng không? Bố anh cũng thế, vậy mà ông ta lại là cao thủ lục kỷ nguyên, sao làm được thế?"
Thần Phá Tiêu: "Đến vũ trụ khác rèn luyện cũng có thể trở thành cao thủ kỷ nguyên".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy, xem ra gia tộc anh rất mạnh".
Thần Phá Tiêu: "Cũng tạm được. Ít nhất ở trước mặt Thần tộc, gia tộc tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ mình".
Ngô Bình: "Anh chưa tiến vào mấy chỗ lúc trước hả?"
Thần Phá Tiêu: "Biển Hỗn Độn quá nguy hiểm, Thủy Thiên Thừa cũng một sống chín chết. Mục tiêu của tôi là đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh, ở đấy có thứ tôi cần, đó là bảo tàng cuối cùng".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Có lẽ anh phải thất vọng rồi, bảo tàng cuối cùng chưa chắc đã ở đoạn thứ ba".
Thần Phá Tiêu ngẩn ra: "Không ở đoạn thứ ba?"