Thoáng chốc, Ngô Bình đã đọc đến mê mẩn, rồi lại đến một giá sách rồi lật xem từng quyển sách. Cứ quyển nào mà anh thấy hữu dụng thì dừng lại, nghiên cứu thật kỹ càng.
Anh đọc sách mải miết nên không cảm giác được thời gian thay đổi, thế mà đã qua ba tháng rồi. Trong ba tháng này, anh đã đọc xong mười mấy giá sách.
Ba tháng, anh đọc quá nhiều sách, cần phải triệt để hiểu nó. Vì vậy, anh ngồi xếp bằng, suy nghĩ về những nội dung viết trong sách.
Thoát chốc, khí tức trong cơ thể anh lập tức vận chuyển, tự nhiên dễ dàng bước vào trạng thái Hiền giả. Hầu như quá trình tu luyện này của anh, không dừng lại đến khi đạt đến Hiền Giả cảnh.
Hiền giả là một trạng thái tu luyện tâm linh, có thể ở trong trạng thái giác ngộ mọi lúc mọi nơi nên trí tuệ rất mở rộng. Học cái gì cũng thật nhanh, hiểu về bất cứ vấn đề nào cũng thật sâu xa, đó gọi là Hiền giả.
Ngô Bình bước vào trạng thái Hiền giả, vừa âm thầm nghĩ, năm mươi tỷ tế bào trong cơ thể lập tức ngưng tụ lại thành Vô Thượng Đạo phù. Ngay lúc này, anh cũng không thấy có gì không khỏe.
Sau Cửu Biến, cơ thể của anh đã có khả năng tăng lên vô hạn. Sau một thời gian thành quen, anh đã có thể chấp nhận càng nhiều Vô Thượng Đại đạo hơn. Bây giờ, anh trở thành Hiền giả, linh hồn cũng nhận được thăng hoa khiến anh càng nhận thức của bản thân sâu sắc hơn và cũng đã chuẩn bị xong cho Vô Thượng Đại đạo.
Vì vậy, anh tiếp tục mở một trăm tỷ, đến một nghìn tỷ và cuối cùng mười nghìn tỷ tế bào!
Đến lúc này, Ngô Bình mới thoáng cảm giác hơi khó chịu. Anh biết mình cần dừng lại, đợi quen với số lượng Vô Thượng Đại Đạo khổng lồ này rồi mới tiếp tục tu luyện nữa.
Tiếp theo đó, anh tiếp tục đọc, thỉnh thoảng tu luyện công pháp và tuyệt học của người đi trước để lại. Thoáng chốc đã trôi qua một năm, anh cảm thấy bản thân đã quen với Vô Thượng Đạo lực này này, lập tức mở tế bào ra.
Anh ngưng tụ hai mươi nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ tế bào vào hết Vô Thượng Đạo phù. Anh cũng không thấy có gì không khỏe.
Tâm trạng của anh rất vui, biết bản thân đã hấp thụ xong một ít sợi Vô Thượng Đại Đạo.
Chuyện này giúp cho anh hoàn thành Nhập đạo của Nhất Trọng Đạo Cảnh.
“Ầm ầm!”
Không trung vang lên một tiếng sấm, một đường sấm chớp màu vàng đánh vào cơ thể Ngô Bình. Không khí xung quanh anh bốc cháy, đốt không gian thành một động đen kịt!
Ngô Bình vẫn ngồi xếp bằng không động đậy, mặc kệ cho sấm màu vàng liên tục đánh vào cơ thể. Sấm đánh xuống mười đường, mỗi lần đều mạnh hơn lần trước đó. Đây là Đại Đạo kiếp phải trải qua khi bước vào Đạo Cảnh, những tia sấm chớp màu vàng này được gọi là Thiên Đạo Thần Lôi.
Tu vi càng cao thì trải nghiệm Đại Đạo càng mạnh, Thiên Đại Thần Lôi cũng càng mạnh, số lần đánh xuống cũng càng nhiều.
Thần Lôi đánh đến tia chín mươi chín, làn da Ngô Bình đã bị rách toạc một mảnh để lộ máu thịt. Máu thịt của anh lóe lên ánh sáng huy hoàng của thành giống như ngọc lưu ly, rồi nhanh chóng lành lặn như lúc ban đầu.
Những tu sĩ bình thường khi trải qua Đại Đạo Kiếp sẽ nhận nhiều nhất chín tia sấm, mà mỗi một tia sẽ mạnh hơn tia trước. Nhưng Ngô Bình đã trải qua Cửu Thập Cửu Đạo, nếu không thế chất mạnh mẽ của anh đã bị sét đánh nát.
Lôi kiếp biến mất, anh lập tức tìm hiểu đạo pháp của mình trong Đại Đạo. Đạo pháp của mọi người khác nhau, cũng có thể giống nhau nhưng cuối cùng uy lực thế nào đều liên quan đến việc tìm hiểu Đại Đạo sâu hay cạn của người đó.
Vô Thượng Đại Đạo mạnh hơn Vạn Đạo, cho nên nó là vô hình. Bởi vậy, Ngô Bình cần mượn chân pháp, cấm thuật đã tu luyện trước đó kết hợp với Đại Đạo khác và tìm ra Đạo pháp thích hợp của mình. Đương nhiên, có ảnh hưởng của Vô Thượng Đại Đạo nên Đạo pháp của anh có uy lực càng mạnh, tới giờ đã mạnh hơn cả Đạo pháp bình thường.
Trước đây, anh đã tu luyện qua ba loại Thánh Giai Chân Pháp, Định Quang Trảm, Vô Gian Thủ, Thiên Huyễn Trảm và Tam Thế Trảm của Thiên Giai Chân Pháp từ sớm. Bây giờ, anh muốn dùng bốn loại Chân Pháp làm nền, kết hợp với Vô Thượng Đại Đạo và còn Nhất Phẩm Đại Đạo, rồi sáng chế ra đạo pháp thuộc về chính mình!