Ngô Bình đứng dậy, nói: “Cô Nhan cũng không hiểu gì về tôi, cứ như vậy rời đi cùng tôi sao?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Thầy bói Lý đã xem mệnh cho tôi rồi, mệnh tôi khổ cực, muốn đổi vận thì phải vào Chí Tôn Kiếm Đường, vào năm tôi hai mươi tuổi thì đi theo người họ Ngô. Năm nay tôi vừa tròn hai mươi, anh cũng vừa khéo mang họ Ngô”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, hỏi cô ta: “Thần bói Lý là ai?”
Nhan Vũ Sương biết rõ: “Một người phàm, nhưng xem mệnh rất chuẩn, có không ít cao nhân tu hành đều đến tìm ông ta xem vận hạn”.
“Một người phàm lại xem bói cho người tu hành?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Nhan Vũ Sương sợ cậu không tin, vội nói: “Cậu Ngô, là thật đấy! Lúc tôi còn nhỏ, đã từng có một vị cao thủ thuận đường đến gặp thần bói Lý này. Ông ta không tin một người phàm có thể xem mệnh chuẩn được như vậy, nên cố ý đến kiếm chuyện với ông ấy”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Ông ta làm thế nào?”
Nhan Vũ Sương đơn giản kể lại, tu sĩ tìm thần bói Lý kia, đã là cao thủ Thần Thông tầng tám rồi, sau khi ông ta gặp được thần bói Lý thì bảo ông ấy xem tuổi thọ bản thân thần bói Lý xem. Vốn dĩ ông ta định rằng, nếu thần bói Lý nói có thể sống đến bao nhiêu tuổi thì ông ta sẽ giết đối phương ngay lập tức. Như vậy thì quẻ mà ông ấy xem sẽ thành không đúng.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười lạnh: “Một tu sĩ Đạo Cảnh mà lại vô sỉ đến mức đi kiếm chuyện với một người phàm!”
“Ai nói không đâu chứ, nhưng người kia lại cứ làm như vậy. Cuối cùng thần bói Lý nói, ít nhất ông ấy có thể sống đến tám trăm tuổi, còn đối phương thì sẽ chết ngay lập tức. Người kia nghe xong thì lập tức cười lớn, vung tay đánh về phía thần bói Lý”. Nói đến đây, Nhan Vũ Sương cố ý dừng lại một lát: “Cậu Ngô đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Bình rất phối hợp hỏi cô ta: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhan Vũ Sương: “Tay người kia vừa nâng lên thì có một tia chớp màu tím đánh xuyên qua giữa trán ông ta, thần anh lập tức bị đánh chết, chết không thể thảm hơn”.
Ngô Bình khẽ cười: “Thú vị đấy”.
Nhan Vũ Sương: “Tôi đưa cậu Ngô đi dạo xung quanh”.
Hai người vừa đi ra thì có không ít nữ đệ tử đứng cách đó không xa, hơn nữa người đi theo càng lúc càng nhiều, ai ai cũng nhìn chằm chằm Ngô Bình với ánh mắt nóng bỏng.
Nhan Vũ Sương cảnh giác, nói: “Cậu Ngô, mấy sư tỷ muội này đều đã có đạo lữ cả rồi, anh đừng quan tâm bọn họ”.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Bọn họ đã có đạo lữ rồi sao?”
Nhan Vũ Sương: “Hơn phân nửa nữ đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường đều ở Hồng Liên Cốc, hơn nữa đều là những người xinh đẹp nhất, vì vậy phần lớn nữ đệ tử đều là hoa có chủ cả rồi”.
Ngô Bình khẽ cười, sau đó đi theo Nhan Vũ Sương đi dạo quanh Hồng Liên Cốc.
Phong cảnh Hồng Liên Cốc đúng là không tệ, hơn nữa có rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp, Ngô Bình cũng không thấy buồn chán.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến lúc Vương Tọa Kiếm Đạo xuất hiện, Hồng Liên Kiếm Tôn xuất hiện, bà ấy nói: “Ngô Bình, đi theo tôi”.
Dứt lời, một vầng sáng nâng hai người lên không trung, biến mất.
Các nữ đệ tử lập tức xông lên, ba mồm bảy miệng bàn tán.
“Cậu Ngô đi đâu vậy?”, có người hỏi.
Nhan Vô Sương liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Đi giành Vương Tọa Kiếm Đạo”.
Các nữ đệ tử đều kinh ngạc, lần này người đến giành Vương Tọa Kiếm Đạo đều là những nhân tài kiệt xuất của Đại Tiên Giới, cậu Ngô có thể thành công sao?
Nhan Vũ Sương: “Cậu Ngô là đứng đầu Kiếm Bảng, hơn nữa nơi này còn là Vạn Kiếm Tiên Giới, cậu ấy nhất định sẽ thành công!”
Có người nói: “Nếu cậu Ngô có được Vương Tọa Kiếm Đạo thì chính là người đứng đầu Kiếm Đạo rồi!”
Lúc này, Ngô Bình và Hồng Liên Kiếm Tôn chớp mắt đã vượt qua mấy chục nghìn dặm, đi đến một vùng hoang dã.