Ngô Bình vô cảm: "Dù ông có chết cũng phải nôn hết tiền đã nuốt ra đây!"
"Vâng, vâng, nhất định tôi sẽ giao lại toàn bộ!"
Ngô Bình: "Những kẻ dưới muốn tham ô được thì phải có các người che đậy. Tốt nhất các vị đều nên thành thật khai ra, nếu dám giấu giếm thì tội nặng thêm một bậc".
Lam Hân Nguyệt: "Từng người một nói cho tôi!"
Trong mắt đám quản sự này, Vương phủ và Ngô Bình đều là sự tồn tại vô địch, Ngô Bình nói vài câu đã khiến bọn họ ngoan ngoãn khai ra. Lam Hân Nguyệt vừa thẩm tra vừa sai thuộc hạ tới các nơi bắt người.
Có quá nhiều người và việc liên quan, Lam Hân Nguyệt phái người tra thẩm một ngày một đêm, bắt được đến mấy chục nghìn người. Hơn nữa, việc này còn liên quan đến người bên nhà mẹ của Đại phu nhân. May là Vương phủ khá rộng lượng nhân từ, chỉ bắt đám người này trả tiền, không truy tội thêm nữa. Chỉ là tiền đã sớm bị họ tiêu bớt một phần, không thể lấy lại hết được.
Mấy ngày tiếp theo sau, đám người này kéo nhau tới trả lại tiền của đã tham ô. Con số khiến người ta phải hoảng hốt, hơn ba mươi tỷ đồng Thần Long, mà con số này không bao gồm số tiền đám người này đã tiêu pha.
Ngô Bình vừa chỉnh đốn Vương phủ vừa tĩnh tâm tu luyện. Thời gian này anh đã trải qua nhiều việc, thu hoạch cũng rất nhiều, cũng đã có nhiều suy nghĩ hơn về cảnh giới Vạn Tượng, tầng thứ hai của ý nghĩa Thiên Tượng.
Hôm nay, trong lòng anh có linh cảm nên bay lên trên cao của đại lục Hồng Hoang, càng bay càng cao. Cuối cùng, anh nhìn thấy toàn cảnh của đại lục Hồng Hoang.
Khác với đại lục Côn Luân, đại lục Hồng Hoang rộng lớn hơn nhiều, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều xoay chuyển bên trong nó. Hồng Hoang cực kỳ phức tạp, có rất nhiều thế giới duy độ cao tiềm ẩn trong nó.
Anh tiếp tục bay lên cao, quan sát vật đổi sao dời, thiên tượng biến hoá, trong lòng đã có được điều mình muốn.
Anh ở trên cao nửa ngày trời, sau đó lại bỗng bay vút xuống, bảo Lam Hân Nguyệt mở Thiên Môn, anh tiếp tục vào Thiên Môn tu luyện!
Anh có ba mươi ba ngày và bảy canh giờ tu luyện trong Thiên Môn, lần trước anh mới dùng có hai ngày thôi, vẫn còn ba mươi mốt ngày.
Lúc này, anh phóng nhân cách tối thượng ra, tiếp tục lĩnh ngộ ý nghĩa Vạn Tượng tầng thứ hai, ý nghĩa Thiên Tượng. Ý nghĩa Thiên Tượng chia làm ba cảnh giới, cảnh giới Tiểu Thiên Tượng, cảnh giới Đại Thiên Tượng và cảnh giới Vạn Tượng. Trước đây anh đã lĩnh ngộ được Tiểu Thiên Tượng, bây giờ anh muốn tiếp tục đột phá, lĩnh ngộ Đại Thiên Tượng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong Thiên Môn dốc sức suy nghĩ ba ngày, cuối cùng anh đã đột phá Đại Thiên Tượng, chẳng bao lâu sau đó đã đột phá được cảnh giới Vạn Tượng!
Anh vốn định tu luyện tiếp nhưng thấy trong Động Thiên của mình, hạt giống có từ thời kỳ hỗn mang kia bắt đầu phát sáng.
Ngô Bình chấn động, hạt giống này qua bao đời chủ nhân cũng không có thay đổi gì, sao bây giờ lại phát sáng thế?
Lúc này, bên ngoài Thiên Môn vang lên tiếng của Lam Hân Nguyệt. Anh ra khỏi Thiên Môn, thấy Lam Hân Nguyệt vô cùng sốt sắng: "Chồng ơi, trên trời rơi xuống một tảng đá thần to bằng một ngọn đồi! Ngay trong đất phong của Vương phủ, đã có rất nhiều cao thủ nhận được tin tới đó rồi. Em đã phái phi thuyền canh chừng xung quanh, nhưng người tới ngày càng nhiều, thực lực cũng càng lúc càng mạnh, e là bọn em không trụ nổi nữa".
Ngô Bình cả kinh: "Tảng đá thần to bằng ngọn đồi sao? Được, dẫn anh tới đó".
Phải biết rằng, một cục đá thần to bằng nắm đấm thôi là đã có thể sinh ra bảo dược, thần dược không tầm thường rồi, nếu đá thần to bằng ngọn đồi thì nó là vô giá!