Một thị vệ ba sao khác không dám tin nói: “Ý anh hai là Vương gia muốn nâng đỡ thanh niên này lên làm cấp trên của chúng ta?”
Người đó gật đầu: “Có khả năng này, dù sao chúng ta đều là thị vệ ba sao, theo lý chỉ có thị vệ bốn sao mới có thể trở thành phó thống lĩnh”.
Người đàn ông mắt nhỏ đó gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm suy tư vài giây sau mới nói: “Mặc dù người mới này là thị vệ một sao, nhưng chỉ cần lập được thành tích thì sẽ được thăng cấp bốn sao cũng rất nhanh”.
“Đại ca, thăng cấp lên bốn sao cũng không dễ như vậy, ở chỗ chúng ta ít nhất phải giết một cái nhẫn giả năm sao của Đông Doanh mới có thể đạt được bốn sao. Nhẫn giả năm sao thì thực lực khoảng chừng cảnh giới Bí Thiên, sao có thể giết dễ như vậy?”
Người đàn ông mắt hẹp nói: “Chưa chắc, tôi cảm thấy không thể nhìn thấy được người mới này”.
Ở một bên khác, Ngô Bình ngồi khoảng một tiếng, sau đó bước ra hỏi: “Luyện xong chưa?”
Mọi người vội gật đầu, đồng loạt nói luyện được rồi. Ngô Bình bảo từng người họ làm thứ, người đầu tiên vừa đánh một quyền, Ngô Bình đã cười nhạo: “Đây là quyền mà anh học được à? Đánh như quần ấy”.
Người này lập tức nói: “Vâng, tôi đánh chẳng ra gì, tôi sẽ cố gắng hơn”.
Ngô Bình rất hài lòng, lại bảo những người khác đánh lại một lần, bị mắng vài câu, cuối cùng mới nói: “Giờ tôi dạy lại lần nữa”.
Lần thứ hai, cậu dạy rất chậm, mỗi chi tiết đều nhắc nhở vài câu. Cứ thế làm mọi người hiểu ra được vấn đề, ai nấy cũng mừng hớn hở.
Ngô Bình bảo họ tiếp tục luyện tập, cậu về quay vào phòng uống trà, nghịch điện thoại.
Một tiếng sau, cậu lại bước ra rồi bảo mọi người làm một lần. Lần này quyền pháp của mọi người đều đã chuẩn hơn, nhưng vẫn còn kém xa yêu cầu của cậu.
Ngô Bình đá cho mỗi người vài cái, hung hăng mắng một trận, lúc này mới thị phạm, giải thích lần thứ ba. Lần này cậu giải thích cặn kẽ hơn, nói hết những điểm mấu chốt trong đó khiến mười người như tỉnh khỏi cơn mơ.
“Tiếp tục tập đi, nếu hôm nay không luyện xong thì đừng ngủ”, Ngô Bình mắng xong thì quay lại phòng.
Vài phút sau, Tần Cự Phong đến gặp, anh ta liếc nhìn vài người trong sân, mỉm cười bước vào nói: “Đại sư huynh giỏi thật đấy, những người này đều là kẻ cứng đầu, khó mà quản được họ, cậu nhìn bây giờ đi, ai cũng đều rất nghe lời”.
Ngô Bình mới làm quán chủ được mấy ngày, nhưng vì cậu chẳng màng công chuyện nên mấy hôm trước đã xin lão quán chủ bổ nhiệm lại người mới, Tần Cự Phong cũng cách xưng hô, gọi cậu là đại sư huynh.
Ngô Bình: “Anh đến có việc gì à?”
Tần Cự Phong nói: “Vương gia mời cậu sang đó một chuyến”.
Ngô Bình: “Ừ, đi thôi”, cậu cũng có linh tính chắc Đông Vương sẽ muốn gặp lại mình.
Lần này gặp lại, Đông Vương nhiệt tình hơn lần trước nhiều, ông ta cười nói: “Ngô Bình, cậu làm rất tốt, nhanh như vậy mà đã có thể làm cho thuộc hạ phục rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Vương gia, ông tìm tôi có việc gì?”
Đông Vương: “Trước đó chúng ta đã thỏa thuận, cậu đến quân đội để trải nghiệm, tôi không thể để cậu trải nghiệm không công được. Tối nay có đợt hành động, tôi sẽ dẫn người đi phục kích một nhẫn giả bảy sao của nước Đông Doanh”.
Thực lực của nhẫn giả bảy sao tương ứng với cường giả cảnh giới Bí Thai, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa bên cạnh nhẫn giả bảy sao chắc chắn sẽ có rất nhiều nhẫn giả sao thấp hơn.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vương gia muốn dẫn tôi đi?”