Chu Nguyên Thông thở dài nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm đúng là lợi hại! Năm xưa, Tam Giới Kiếm Đế đã dành cả đời để tạo ra 13 đường kiếm và chia thành Thiên Hạ Cửu Kiếm, Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Ngoại Nhất Kiếm. Kiếm Sơn của chúng tôi đã có Cửu Kiếm, Tam Kiếm thì rơi vào tay Tiên Kiếm Môn các cô, chỉ có Nhất Kiếm mạnh nhất thì không biết đang ở đâu”.
Nói đến đây, anh ta chợt bật cười: “Hôm nay không chỉ được gặp người đẹp, mà còn lấy được Thiên Thượng Tam Kiếm, đúng là hên”.
“Anh nói cái gì?”, Lý Thuần Như cau mày: “Anh định cướp Tam Kiếm của tôi ư?”
Chu Nguyên Thông nhìn cô ấy rồi nói: “Đông Hải để cô mang Thiên Thượng Tam Kiếm rời khỏi đó đúng là sơ suất, ha ha, người đẹp, mau giao Tam Kiếm ra đây thì lát tôi sẽ nhẹ tay với cô một chút”.
Trông thấy vẻ tà ác cùng lời nói suồng sã của Chu Nguyên Thông, Lý Thuần Như tức đến mức tái mặt rồi phẫn nộ nói: “Chết đi!”
Cô ấy điểm tay, ba đường kiếm lại bay ra rồi tấn công Chu Nguyên Thông.
Anh ta cười lớn, rút một cái vỏ kiếm ra rồi bay lên cao.
Ba đường kiếm đáng sợ như bị hút vào trong bao kiếm kia.
Thấy thế, Lý Thuần Như ngẩn ra rồi tức tối nói: “Anh có biết mình sẽ lãnh hậu quả thế nào khi cướp Thiên Thượng Tam Kiếm của tôi không?”
Chu Nguyên Thông thờ ơ nói: “Hậu quả chính là tôi sẽ có cả Tam Kiếm và Cửu Kiếm, sau đó thống nhất kiếm đạo trong thiên hạ”.
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sau này Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải sẽ không tha cho Kiếm Sơn”.
“Thế à? Một khi gia tổ chúng tôi lĩnh ngộ thêm được Thiên Thượng Tam Kiếm thì ba nhà các cô cũng chẳng là gì đâu”.
Vào lúc Chu Nguyên Thông đang đắc ý thì có một nắm đấm xuất hiện sau lưng anh ta.
Cảm nhận được luồng sát khí ấy, anh ta vội né đi. Song, vỏ kiếm của anh ta đã biến mất, thay vào đó là một thanh đoản kiếm bình thường.
Anh ta biến sắc mặt rồi gào lên: “Đáng chết!”
Lúc này, Ngô Bình đang cầm vỏ kiếm rồi đứng cạnh nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.
Thì ra, anh vừa luyện đan xong thì cảm thấy có người đang gây rối bên ngoài nên ra xem, sau đó vừa hay chứng kiến cảnh người đàn ông này dùng vỏ kiếm để thu ba đường kiếm của Lý Thuần Như vào.
Lý Thuần Như đang rất cuống, anh biết kiếm quang này rất quan trọng với cô ấy, vì thế đã thi triển một môn pháp thuật để đánh tráo cái vỏ kiếm kia.
Lý Thuần Như mừng rỡ: “Công tử, mau đưa vỏ kiếm cho tôi”.
Ngô Bình đưa luôn cho cô ấy, Chu Nguyên Thông gầm lên rồi tiếp tục tung chín đường kiếm ra.
Trong lúc hấp tấp, anh ta chỉ muốn giết Ngô Bình nên đã quên mất là Lý Thuần Như đã có vỏ kiếm trong tay.
Chu Nguyên Thông vừa tung chiêu, Ngô Bình đã cảm thấy có một luồng uy áp rất mạnh ập tới nên đã nắm lấy một lá bùa.
Đúng lúc này, Lý Thuần Như chợt niệm một đoạn chú, sau đó giơ vỏ kiếm lên cao, một sức hút xuất hiện rồi hấp thu hết chín đường kiếm của Chu Nguyên Thông vào.
Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của cự linh kim giáp đáp xuống rồi túm lấy Chu Nguyên Thông, anh ta ra sức giãy giụa nhưng không thoát ra được.