Ngày hôm đó, Ngô Bình ở lại nhà họ Dương. Anh có một viện tử riêng biệt, trong phòng, anh ngồi xếp bằng ở đó, lấy ra một viên đá quý xanh thuộc tính Mộc, chuẩn bị luyện hóa.
Bảo thạch này do sức mạnh của cao thủ Đạo Cảnh ngưng tụ tạo thành, dùng nó luyện Ngũ Hành Bí Thần là không còn gì tốt hơn.
Có Ngũ Hành Bí Thần rồi, trình độ luyện đan của anh cũng sẽ được nâng cao, dù sao vạn vật trong trời đất đều không thoát khỏi quy luật ngũ hành.
Anh nắm giữ Hoàng Kim Chí Tôn Bí Thần, thuộc loại bí thần mạnh nhất, sức chịu đựng đối với ngoại lực vô cùng cao. Sau khi đá quý xanh hòa tan trong bí thần của anh, sức mạnh kinh khủng kia như muốn xé rách anh. Cũng may bí thần của anh vô cùng mạnh mẽ, miễn cưỡng chống đỡ được đến cuối cùng.
Ba tiếng sau, cuối cùng anh đã luyện hóa xong đá quý xanh, lúc này toàn thân anh mồ hôi như tắm, người mệt rã rời.
Nhưng mà, năng lượng của đá quý xanh cũng có trợ giúp rất lớn cho bí thần của anh, luồng năng lượng màu xanh bao trùm bí thần và cơ thể, chỉ thoáng chốc anh đã khôi phục như thường.
Trời còn chưa sáng, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, anh đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lạc Thiên đi tới, cậu ta hưng phấn nói ra: “Đại ca, ông nội tôi trở về rồi!”
Ngô Bình cười nói: “Vậy à, chắc hẳn những người khác đều đi nghênh đón rồi, cậu cũng mau đi đi”.
Lạc Thiên: “Đại ca, vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ tới tìm anh”.
Nói xong, cậu ta vẫy tay rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Dương Quảng Lợi lại đi tới viện tử, cười nói: “Ngô đạo hữu, gia phụ có lời mời”.
Ngô Bình nói: “Mời anh?”
Dương Quảng Lợi cười nói: “Sau khi gia phụ dùng Thiên Cổ Hóa Độc Đan, độc trong người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Ông ấy rất vui mừng, hỏi tôi lấy đan dược này từ chỗ nào, tôi bèn nói là đạo hữu luyện chế. Gia phụ nghe xong thì muốn gặp Ngô đạo hữu”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi”.
Sau đó, anh đi theo Dương Quảng Lợi đến đại sảnh nhà họ Dương. Lúc này, trong đại sảnh đã có không ít người, cha con Dương Siêu Huyền cũng ở đó.
Lạc Thiên thấy anh đi vào, vội vàng nói với một ông lão cao lớn có chòm râu đen: “Ông nội, đây chính là Ngô đại ca!”
Ông lão cười ‘ha ha’ một tiếng, ôm quyền thi lễ: “Ngô đạo hữu, cảm ơn giải độc đan của cậu!”
Ngô Bình vội nghiêng mình đáp lễ: “Không dám nhận, tiền bối đừng khách sáo, tôi chỉ biết luyện chút đan dược mà thôi”.
Ông lão cười nói: “Lão hủ là Dương Sách, bây giờ đã giải được độc, qua một thời gian ngắn sẽ có thể tiếp tục tu luyện, đột phá bình cảnh. Tất cả những điều này đều nhờ đan dược của Ngô tiểu hữu”.
Dừng chốc lát, ông ta lại nói: “Ngô tiểu hữu, lần này tôi đi Vạn Kiếm Tiên Giới, lấy được không ít Kiếm Tiên Quả. Đây là sau khi một vị cao thủ Đạo Cảnh tầng mười ngã xuống, kiếm khí trong cơ thể thấm vào lòng đất, được một số cây ăn quả hấp thu, sau đó kết thành Kiếm Tiên Quả”.
“Ồ, còn có loại quả thế này”. Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Dương Sách lấy một quả ra đặt lên trên đĩa ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Không thể dùng tay tiếp xúc với loại quả này, nếu không kiếm khí trong đó sẽ dễ dàng thấm vào tâm mạch, khiến cho người ta mất mạng ngay tại chỗ”.
Nói xong, ông ta nâng tay phải lên, vậy mà ngón cái và ngón trỏ đều ngắn đi một đoạn.
“Hai ngón tay này của tôi đều bị kiếm khí trong quả này gây ra thương tích. Vì để kiếm khí không xâm nhập vào trong cơ thể, tôi đành phải chặt đứt ngón tay”.