“Không sao đâu, chỉ khó chịu mất một ngày thôi”, nói rồi, Ngô Bình dẫn Đào Như Tuyết đi vào thang máy rồi trở lại đại sảnh.
Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, Triệu Kỳ Lượng và Trương Hậu Bảo không còn đánh nhau nữa. Lúc này, Triều Kỳ Lượng bị đánh cho bầm dập còn Trương Hậu Bảo cũng chẳng khá hơn là bao, quần áo thì rách, mặt thì đầy vết cào cấu.
Vừa nhìn thấy Ngô Bình, Trương Hậu Bảo đã chạy tới rồi cười nói: “Ngô Bình, tôi đã dạy cho Triệu Kỳ Lượng một bài học nhớ đời rồi”.
Ngô Bình vỗ vai hắn: “Làm tốt lắm, tôi sẽ nghĩ cách lo chuyện của bố cậu”.
Trương Hậu Bảo mừng rỡ rồi cảm ơn rối rít.
Ngô Bình và Đào Như Tuyết ngồi thêm một lúc rồi về, hai người chào tạm biệt các bạn học, sau đó đi tới đại sảnh diễn ra buổi tiệc của Lâm Băng Tiên.
Tiệc bên này cũng sắp kết thúc rồi, chủ nhiệm khoa đang phát biểu bế mạc.
Ngô Bình gọi Lâm Băng Tiên rồi cười nói: “Xong rồi à?”
Hôm nay, có vẻ Lâm Băng Tiên rất vui, cô ấy gật đầu nói: “Sắp rồi ạ, anh Ngô, để em giới thiệu một người bạn cho anh”.
Có một cô gái mặc váy dạ hội màu đen đứng cạnh Lâm Băng Tiên, nhan sắc thì không bằng cô ấy, nhưng khí chất thì hơn hẳn, kết hợp với lối trang điểm nữa nên trông cả hai một chín một mười.
Cô gái nhìn Ngô Bình từ đầu đến chân rồi hỏi: “Bạn trai cậu đấy à?”
Lâm Băng Tiên đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào.
Ngô Bình đáp: “Chào em, anh là Ngô Bình, bạn trai của Băng Tiên”.
Cô gái chỉ thờ ơ chào lại một tiếng, sau đó không có biểu cảm gì, cũng chẳng giới thiệu tên họ của mình hay nhìn Ngô Bình lấy một cái, tỏ vẻ coi thường một cách rõ ràng.
Ngô Bình hơi cau mày rồi bỏ tay xuống, sau đó thầm nghĩ cô gái này thật mất lịch sự.
Chủ nhiệm khoa vừa phát biểu xong thì Ngô Bình kéo Lâm Băng Tiên đi ngay.
Ra đến ngoài, Lâm Băng Tiên nhìn thấy có một cô gái rất đẹp đứng cạnh Ngô Bình thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngô, chị này là bạn anh ạ?”
Đào Như Tuyết nói: “Chào em, chị là Đào Như Tuyết, bạn học của Ngô Bình”.
“Ừ, cô ấy là bạn học của tôi, Băng Tiên, tối nay cô ấy sẽ ở lại nhà mình”, Ngô Bình nói.
“À”, Lâm Băng Tiên khẽ đáp.
Ngồi lên xe rồi, Ngô Bình gọi cho Hoang Tử Cường, bảo hắn ta gửi kén trùng tới. Trong cái kén đó có một con trùng, anh đã lấy được lúc giết Tame, sức sống của con trùng ấy rất mạnh.
Hoàng Tử Cường bảo sẽ đi gửi ngay, khoảng một giờ sáng đồ sẽ tới nơi.
Chiếc xe lăn bánh về sơn trang Thái Kháng, Ngô Bình bảo Đào Như Tuyết đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì tu luyện để đả thông kinh mạch cấp hai.
Khoảng 1 rưỡi sáng, Ngô Bình mới rời khỏi phòng, quả nhiên một lúc sau, Hoàng Tử Cường đã ấn chuông rồi mang kén trùng vào.
Lấy đồ xong, Ngô Bình gọi một mình Đào Như Tuyết đến phòng mình rồi nghiêm túc nói: “Như Tuyết, cậu phải cởi hết đồ ra”.
Đào Như Tuyết đỏ mặt ngại ngùng rồi run rẩy nói: “Phải cởi hết ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, tôi sẽ bắt Thần Cơ ra ngoài nên cậu phải cởi hết đồ”.