Nói đoạn, anh vẫy tay với người trong tranh. Những người đó như đang sống vậy, thi nhau nhảy ra từ bức tranh. Nhạc công tấu nhạc, người đẹp uyển chuyển múa, các cậu bé bưng đến đủ loại cao lương mĩ vị cho Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên, cảnh tượng rất sống động.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tranh này tuyệt thật!”
Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, em thấy tặng bức tranh này được chứ?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Tuyệt vời ạ”.
Ngô Bình vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Thanh Nghiên, tuy thể chất của em rất tốt, nhưng e rằng chưa phải là tốt nhất trong số môn hạ của sư tổ Quảng Thành”.
Chu Thanh Nghiên trả lời: “Dĩ nhiên rồi. Sư tôn có tám trăm đệ tử, em xếp hàng giữa thôi”.
Ngô Bình bảo: “Không được, người phụ nữ của Lý Huyền Bình này phải vào mười hạng đầu tiên”.
Chu Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh: “Tư chất đã như vậy, em có thể làm gì được chứ?
Ngô Bình nói: “Anh có một món bảo vật. Bây giờ em vào đó, anh sẽ giúp em trở thành Thánh nhân, Chân Vương!”
Chu Thanh Nghiên kinh ngạc: “Giúp em thành Thánh nhân và Chân Vương ư? Huyền Bình, anh không phải đang nói đùa đấy chứ?”
Ngô Bình cười bảo: “Không đùa đâu. Em mau vào đi”.
Sau khi đưa Chu Thanh Nghiên vào sào huyệt, anh lập tức sử dụng năng lực của sào huyệt để cải thiện tinh thần và cơ thể của Chu Thanh Nghiên.
Chưa đầy nửa ngày, Chu Thanh Nghiên đã thành công thăng thành Chân Vương. Nửa ngày nữa trôi qua, cô ấy đã có tư chất của Thánh nhân!
Ngày thứ hai ra khỏi sào huyệt, Chu Thanh Nghiên vui mừng khôn xiết, cười nói: “Huyền Bình, em cảm thấy mình sẽ nhanh chóng đột phá, tiến đến cảnh giới của Đại Đạo Quân!”
Ngô Bình bảo: “Hôm nay là ngày đại thọ, anh sẽ đi cùng em”.
Chu Thanh Nghiên cũng đang có ý này, bèn mỉm cười gật đầu: “Được!”
Đạo trường của sư tổ Quảng Thành nằm ở một lục địa lơ lửng trong vũ trụ, tên là Thanh Châu. Diện tích của Thanh Châu tuy không bằng đại lục Hồng Hoang nhưng vẫn vô cùng rộng lớn, có cả triệu cả tỷ người dân sinh sống.
Thanh Châu vốn là một mảnh vỡ còn sót lại sau khi một vũ trụ nào đó sụp đổ, được sư tổ Quảng Thành luyện hoá thành Thanh Châu.
Với sự chỉ dẫn của Chu Thanh Nghiên, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra lục địa này giữa muôn nghìn ngân hà. Lục địa này được bao quanh bởi một lớp sương mù, bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Đến gần lớp sương, Chu Thanh Nghiên kích hoạt thẻ thẻ thân phận trên người, phía trước liền mở ra một con đường. Cả hai bay vào đó.
Băng qua con đường sẽ đến một mảnh đất phúc động thiên ngập tràn linh khí. Nơi này ánh nắng rực rỡ, phong cảnh độc đáo.
Chu Thanh Nghiên nói: “Đạo trường của sư tồn là tầng thứ ba của Thanh Châu. Đây là tầng thấp nhất”.
Dứt lời, Chu Thanh Nghiên dẫn Ngô Bình bay lên cao. Bay được hơn nghìn dặm, quả nhiên đã đến tầng hai của Thanh Châu. Người dân sống ở đây hầu hết đều có tu vi, còn thành lập nhiều môn phái.
Bay lên thêm ba nghìn dặm nữa là đến tầng cao nhất của Thanh Châu. Khung cảnh ở đây hơn đứt những tầng dưới, một toà cung điện nguy nga toạ lạc trên đám mây tiên màu tím, chính là tiên điện Quảng Thành.
Lúc này, ở quảng trường trước tiên điện, tu chân đến từ các giới đã tề tựu. Họ đều đến đây để chúc mừng sư tổ Quảng Thành.