Chờ họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Ông ơi, cháu thấy họ như đền vòi tiền mình thế?”
Lý Vân Đẩu nghiêm mặt rồi gật đầu nói: “Tập đoàn Thánh Long này là vậy mà, ngoài mặt thì là tập đoàn có giá trị lớn, nhưng thật ra bên trong đã bị moi rỗng hết rồi. Họ không muốn tập đoàn của mình sụp đổ nên mới bảo nhà họ Lý chúng ta gánh hộ tất cả mọi thiệt hại”.
Ngô Bình: “Bên trong nát thế rồi thì họ còn sợ gì nữa ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Nếu bán tập đoàn Thánh Long cho chúng ta thì họ vẫn kiếm được một khoản, đồng thời lại không mang tiếng là phá sản, hay thế còn gì?”
Ngô Bình cười lạnh: “Con người này thật ngang ngược, dựa vào mỗi cái miệng mà dám bắt nhà họ Lý phải dâng tiền cho”.
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Vì cậu ta có khả năng này. Dẫu sao thì chúng ta cũng phát triển chính là Viêm Long, nếu đắc tội với họ thì mai này khó làm ăn”.
Ngô Bình cau mày: “Ghê vậy ạ?’
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, cháu đừng coi thường các cậu ấm này, họ mà tập trung lại với nhau thì có thể dễ dàng kéo nhà mình đổ đấy. Ông nghe ý của cậu ta thì họ đã lôi kéo được mấy tập đoàn tài chính chịu đầu tư rồi”.
Ngô Bình: “Anh ta bắt nhà mình đầu tư bao nhiêu ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Hơn 200 tỷ, trong đó là 50 tỷ tiền mặt, còn lại thì mượn vốn và tài nguyên của chúng ta”.
Ngô Bình nổi giận: “Nằm mơ giữa ban này à!”
Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình, bố nghe ý của cậu ta nếu mình không phối hợp thì sẽ gây phiền phức cho nhà mình. Hay chúng ta nhân nhượng một chút vậy?”
Ngô Bình liếc bố mình rồi nói: “Bố, nếu lần này chúng ta nhân nhượng thì sẽ sau này cũng không sống yên ổn được đâu. Không thể theo ý anh ta được, để con nghĩ cách vụ này”.
Lý Vân Đẩu nhìn cháu mình rồi cười nói: “Tiểu Bình, cháu định làm gì?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh ta muốn hại chúng ta chứ gì? Cháu sẽ xử bố anh ta trước”.
Lý Vân Đẩu tò mò: “Giết chết ư?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Mọi người đừng quan tâm, cứ giao cho cháu”.
Ngô Bình về phòng khách rồi lấy cái laptop như cái vali ra để đăng nhập vào trang của Thần Huy.
Cách đây không lâu, anh đã trở thành thành viên của tổ chức này nhờ ba người trong tổ chức đồng ý, tên của anh trong tổ chức là Y Thánh.
Bây giờ, thân phận của anh là Thiên Sứ thực tập, thuộc cấp thấp nhất. Quyền hạn của Thiên Sứ thực tập rất nhỏ, nhiệm vụ được nhận cũng đơn giản.
Anh không quan tâm lắm, mà bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ mà mình thấy hứng thú. Qua một hồi chọn lọc, anh đã tìm thấy một nhiệm vụ thú vị.
Anh tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên, nội dung là cứu chữa có một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối, tiền thưởng là một triệu đô. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được cổng 10 điểm.
Vì anh đã khoanh vùng khu vực nên bệnh nhân này cũng đang ở Á Mã.
Ngô Bình nhanh chóng nhận được thông tin của người bệnh: Chào Y Thánh, cảm ơn anh đã nhận nhiệm vụ. Xin hỏi, phải gặp anh ở đâu?
Ngô Bình nhắn lại một địa chỉ của