Ngô Bình lạnh giọng quát: “Dừng tay ngay!”
Goto lạnh lùng liếc anh, khi thấy tấm lệnh bài trên thắt lưng của Ngô Bình, ông ta chấn động rồi vội đáp xuống rồi quỳ dưới đất nói: “Nô tài tham kiến thượng thần”.
Thượng thần? Ngô Bình bình thản nói: “Bảo người của ông dừng tay ngay!”
Goto lập tức hạ lệnh cho mọi người ngừng chiến.
Ngô Bình: “Ông biết tôi à?”
Goto ngẩng đầu lên nói: “Vâng”.
“Tôi là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Goto: “Người là một trong ba thượng thần của Giáo Hoá Đông Doanh, thượng thần Huyền Thiên”.
Ngô Bình thầm nghĩ thì ra tấm lệnh bài này đại diện cho thượng thần Huyền Thiên, nhưng đó là ai vậy?
Anh nói: “Biến đi, không được kể cho ai biết chuyện đã gặp tôi, rõ chưa?”
Thấy thượng thần không trách phạt, Goto mừng rỡ nói: “Vâng, nô tài nhớ rồi ạ”.
Goto đi rồi, Ngô Bình về gặp Sanamoba rồi hỏi: “Ba thượng thần của Đông Doanh là ai?”
Sanamoba: “Ba vị thượng thần là theo truyền thuyết thần thoại, sư phụ của họ là thần vô thượng”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ, xem ra truyền thừa tu hành của Đông Doanh có liên quan đến Khương Thị.
Anh lấy tấm lệnh bài ra rồi nói: “Cô biết cái này không?”
Sanamoba thấy thế thì vội vàng bước ra khỏi thùng gỗ rồi quỳ xuống đất, mặc kệ trên người đang không mặc gì: “Nô tì tham kiến thượng thần Huyền Thiên”.
Ngô Bình quay mặt đi rồi nói: “Vào trong đi”.
Sanamoba vội bước vào thùng gỗ, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Giờ cô biết tôi là ai chưa?”
“Nô tì biết rồi ạ”.
Ngô Bình: “Tôi đuổi Goto đi rồi, sau này hai người sẽ không còn xung đột nữa”.
“Vâng”, cô ấy nói.
Ngô Bình: “Cô đừng tiết lộ cho ai biết thân phận của rôi, cô có thể nói với họ mình là hầu gái của tôi cũng được”.
Sanamoba mừng rỡ: “Cảm ơn thượng thần”.
Ngô Bình không muốn ở lại đây lâu nên dặn dò vài câu rồi dẫn Lạc Trường Sinhm Hanami Tsukihime và Hoshi cùng Shimizu rời đi.