Ngô Bình lại lắc đầu nói: "Cậu ta hoàn toàn không có phát huy thực lực, hơn nữa có mấy lần rõ ràng có thể ngăn cản đối phương cướp bóng nhưng lại không làm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì 80% Thái Hòa sẽ thắng!"
Kiều Tuấn Tài lập tức hiểu được: "Nói vậy là Thần Đô bị nhà cái mua chuộc!"
Ngô Bình: "Không thì chẳng còn lý do nào giải thích cho điều đó".
Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Năm tỷ, cược Thái Hòa thắng!"
Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được, tôi cũng cược 5 tỷ!"
Không ngoài dự đoán của Ngô Bình, hai bên đánh tới hiệp thứ ba, Thái Hòa quả nhiên bắt đầu phản công và dần thu hẹp lại khoảng cách. Ngô Bình thấy cảnh đó lập tức biết suy đoán của mình là đúng. Quả nhiên, khi trận đấu diễn ra đến hiệp bốn, Thần Đô có vẻ đuối sức, Thái Hòa lại càng chơi càng hăng. Tuy Lâm Tôn vẫn cực kỳ xuất sắc, nhưng vẫn không thể ngăn cản đối thủ liên tục ghi điểm.
Cuối cùng, Thái Hòa dùng tỉ số 142:140 giành được chiến thắng.
Kiều Tuấn Tài cười nói: "Y như dự đoán của cậu Ngô, Thái Hòa quả nhiên đã thắng! Dựa theo tỉ lệ 1:3, lần này kiếm được mười một tỷ!"
Ngô Bình gật đầu: "Ngày mai, chúng tôi sẽ thi đấu với Thần Đô hả?"
Kiều Tuấn Tài: "Chắc vậy. Trận này ắt hẳn sẽ thu hút kha khá sự chú ý!"
Ngô Bình: "Vậy cố gắng cược nhiều chút!"
Kiều Tuấn Tài: "Là cược Trung Châu hả cậu Ngô?"
Ngô Bình liếc cậu ta nói: "Đương nhiên rồi!"
Kiều Tuấn Tài: "Ban nãy, tôi có hỏi mấy người thì họ càng nhìn trúng Thần Đô hơn. Hơn nữa, Lâm Tôn kia chính là cao thủ Bí Cảnh, e rằng sẽ khó thắng!"
Ngô Bình ngó Thần Đô có vẻ ủ rủ đằng xa, nhàn nhạt nói: "Trận chiến này không liên quan đến tiền bạc, tôi chỉ đơn giản là muốn đánh một trận với cậu ta mà thôi!"
Kiều Tuấn Tài nghe xong thì ngây ra, nói: “Cậu Ngô, vậy việc gì phải cược?”
Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy người này sẽ trở thành kẻ địch của tôi, vì vậy tôi buộc phải đánh bại cậu ta, dù cho đây chỉ là một trận bóng”.
Kiều Tuấn Tài bất ngờ, hắn không hiểu sao Ngô Bình lại có suy nghĩ như thế, nhưng hắn biết một điều, đó là Ngô Bình làm gì thì hắn phải làm đó, hắn liền nghiến răng nói: “OK, vậy thì liều một trận”.
Trưa là lúc nghỉ ngơi, các đội viên bắt đầu phục hồi thể lực, chuẩn bị cho trận thi đấu buổi chiều.
Ba giờ chiều, kết quả bốc thăm là đội trường số 1 Trung Châu gặp trường trung học Lam Sơn. Vừa có kết quả thì các đội đều nghĩ trường số 1 Trung Châu không may mắn.
Trường trung học Lam Sơn là trường trung học nổi tiếng toàn quốc, thực lực bóng rổ cũng rất mạnh, còn mạnh hơn trường số ba Hoa Đô một chút.
Huấn luyện viên nhìn thấy tên đối thủ thì thở dài: “Các em, xem ra chúng ta phải liều mình thôi, cố lên”.
Ngô Bình nói với hậu vệ kiểm soát bóng Tiêu Kiếm: “Tiêu Kiếm, trận này cậu ra sân trước đi”.
Tiêu Kiếm ngây ra, từ sau khi Ngô Bình vào đội tuyển của trường, số lượng trận đấu cậu ta tham gia đã ít đi rất nhiều.
“Tôi?”. Cậu ta chỉ vào mũi mình, vẻ mặt đầy bất ngờ.