Trên võ mạch hoàng kim thì có võ mạch truyền kỳ, võ mạch chí tôn, võ mạch cấp Thiên, mà hiện tại Ngô Bình đang có võ mạch cấp Thiên.
Ngô Bình: “Hóa ra là võ mạch cấp Thiên, xem ra sức mạnh của mình vẫn còn bị áp chế nhưng tiềm năng thì không mất đi!”
A Kỳ: “Có võ mạch, chuyện tu luyện của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều!”
Ngày hôm sau, Ngô Bình đã tiến vào Trúc Cơ tầng ba, anh dùng hết số dược liệu còn lại. Có võ mạch đúng là khác hẳn, chỉ một phút thôi anh đã thành công.
Sau Trúc Cơ tầng ba, võ mạch của anh xuất hiện năng lượng chín màu, kế tiếp, anh lại dùng những năng lượng này để tôi thể.
“Tôi Thể càng cần nhiều dược liệu và công pháp khó hơn. Xem ra mình phải tới thành Cự Tượng mua dược liệu rồi”.
Anh nói với Lâm Tiên Nhụy một tiếng rồi tới nhà họ Dương, tiến hành châm cứu lần hai cho cô Dương, xong xuôi thì mua một con ngựa, chạy thẳng thành Cự Tượng.
Quãng đường mất hai ngày, anh cũng không vội vàng mà chậm rãi cưỡi ngựa, ngựa chạy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tối hôm đầu tiên, anh vào một trấn nhỏ. Trấn nhỏ rất náo nhiệt, trên đường có bán đủ loại thức ăn, còn có cửa hàng rèn sắt và quán trọ.
Ngô Bình dẫn ngựa tới quán trọ, yêu cầu tiểu nhị đút cho ngựa ăn cỏ và cây đậu, sau đó một mình lên trấn trên ăn.
Sau khi uống một chén canh thịt, ăn vài cái bánh bột ngô rồi trở về. Đi ngang qua cửa hàng sắt, anh phát hiện bên ngoài cửa hàng có vài thanh kiếm cổ xưa, một cái đã rỉ sét nhưng chuôi thì nguyên vẹn.
A Kỳ bỗng nói: “Mua thanh kiếm này đi, nó là thanh kiếm cuối cùng do người có kiếm đạo mạnh nhất đúc, tên là Thương Huyền!”
Ngô Bình có chút khó hiểu: “Loại kiếm như thế sao lại bày ở đây?”
A Kỳ đáp: “Không nhận biết bảo vật, âu cũng là chuyện bình thường!”
Ngô Bình lau miệng nói: “Ông chủ, mấy thanh kiếm mẻ này bán thế nào?”
Một người đàn ông cao lớn đi ra, ngực hắn có một nhúm lông vàng, hắn trừng Ngô Bình: “Ăn nói đàng hoàng, gì mà kiếm mẻ. Mấy cái này là kiếm cổ tôi thu mua được mấy năm trước, giá mắc hơn kiếm mới”.
Ngô Bình bĩu môi: “Kiếm cổ á, cổ cỡ nào, mười hay hai mươi năm?”
“Không mua thì cút, đừng lãng phí thời gian của tôi”, người đàn ông cười lạnh.
Ngô Bình tháo xuống một thanh kiếm, búng một cá, thân kiếm gãy.
“Anh xem, kiếm này có cứng chắc gì đâu!”
Ông chủ tức giận: “Cậu không mua còn búng biếc gì thế? Bồi thường!”
Ngô Bình cười hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”
Người đàn ông: “Kiếm này tôi bán ba trăm tiền vàng!”
Ngô Bình: “Ba trăm tiền vàng, sao không đi cướp luôn đi! Đúng là ăn nói lung tung!”
“Đồ của tôi, tôi bán bao nhiêu chẳng được!-