Hai người kia đều lắc đầu: “Chúng tôi chưa gặp bao giờ, đội trưởng Ngô, anh nghĩ tên này bị làm sao ạ?”
Ngô Bình: “Tôi không rõ, thôi hai anh dẫn người đi đi, tôi giao lại việc điều tra cho các anh đấy”.
“Vâng, đội trưởng vất vả rồi ạ”, hai người kia kiêng đối tượng tình nghi lên rồi rời khỏi hiện trường.
Lúc này đã có phóng viên xuất hiện ở ngoài cửa, họ đang phỏng vấn hiện trường, ngoài ra còn có nhiều người lấy điện thoại ra phát trực tiếp. Vào thời đại công nghệ số như bây giờ, hễ có chuyện gì là sẽ được đăng lên mạng ngay.
Không lâu sau, đội phòng cháy chữa cháy đã đến. Hiện giờ, khói đã tản dần, Ngô Bình đã dẫn mọi người rời khỏi tầng ba. Anh là người đi ra ngoài cuối cùng, có phóng viên nhìn thấy mặt anh nhem nhuốc, quần áo và đầu tóc bụi bặm thì sáng mắt lên rồi vây quanh anh ngay.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải người dập lửa không ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Ngọn lửa bốc lên từ kho hàng, lửa nhỏ nên dễ dập thôi”.
Sau đó, có một bác gái đi tới rồi kích động chỉ vào Ngô Bình: “Cô phóng viên ơi, cậu này giỏi lắm, ban nãy mọi người đều không biết tình hình ra sao, chính cậu ấy đã dẫn chúng tôi thoát ra ngoài đấy”.
Cô phóng viên lập tức sáng mắt lên rồi tiếp tục phỏng vấn Ngô Bình, mọi người xung quanh thì cầm điện thoại quay trực tiếp, Ngô Bình lập tức xuất hiện trên các đài truyền hình và cả các kênh live stream.
Lúc này, nhóm Đường Băng Vân đã đi dạo phố chán chê, họ vào một quán trà sữa ngồi nghỉ. Lý Nhược Đình lấy điện thoại ra thì vô tình lướt tới clip phỏng vấn Ngô Bình.
“Ôi nhìn này, Ngô Bình đây phải không?”
Đường Băng Vân liếc qua rồi nói: “Ừ”, sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra xem clip phỏng vấn của Ngô Bình.
Vu Tiểu Nhiễm khó hiểu nói: “Băng Vân, anh ấy là đặc công mà? Sao lại đi cứu hoả?”
Đường Băng Vân bình thản đáp: “Công việc của họ là xử lý mọi tai hoạ, ở đâu cần là họ xuất hiện”.
Vu Tiểu Nhiêm chẹp miệng: “Thế thì có tác dụng gì, còn nguy hiểm nữa. Băng Vân, cậu suy nghĩ cho kỹ vào, tớ thấy Ngô Bình này không hợp với cậu đâu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Tớ lại thấy rất hợp, anh ấy rất dũng cảm”.
Lý Nhược Đình nghiêm túc nói: “Băng Vân, tớ đã nói với cậu rồi, tối nay là sinh nhật tớ, kiểu gì bạn của anh Nhiếp cũng đến. Bạn anh ấy cũng toàn con nhà khá giả thôi, hay đến lúc ấy, tớ giới thiệu người khác cho cậu nhé?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đình Đình, tớ đã có bạn trai rồi, xin cậu đừng giới thiệu thêm bất kỳ ai cho tớ nữa”.
Lý Nhược Đình chỉ biết lắc đầu: “Được rồi, bọn tớ tôn trọng quyết định của cậu”.
Ngô Bình bị đám phóng viên quấn lấy nửa tiếng mới thoát ra được, lúc anh đến quán trà sữa thì đã hơn năm giờ.
Lý Nhược Đình cười nói: “Bọn mình đến khách sạn đi, Nhiếp Bân chắc cũng đến rồi”.
Hai cô bạn của Đường Băng Vân bắt xe đi trước, Ngô Bình lái chiếc Bugatti đưa Đường Băng Vân đi sau.
Đường Băng Vân ngồi lên xe rồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Ngô Bình trầm trâm rồi đáp: “Một chuyện rất lạ, người đó đã bị khống chế, chắc hắn đã phóng hoả, nhưng tôi không tìm được manh mối nào từ trên người hắn cả”.