Ba ngày sau, Ngô Bình đi đến cửa hàng binh khí, ông chủ Kim Tam Kỳ đang ngồi sau quầy uống trà, trông vẻ vô cùng thảnh thơi.
Ngô Bình bước vào, ông ta đứng dậy cười nói: “Cậu tới rồi”.
Ngô Bình: “Ông chủ Kim, đồ tôi cần đã làm xong chưa?”
Kim Tam Kỳ gật đầu nói: “Mời đi theo tôi”.
Hai người tới hậu viện, chỉ thấy trong viện dựng một cái lán, bên dưới đặt một chiếc lò luyện đan cao một mét bảy.
Ngô Bình cẩn thận kiểm tra, chế tác coi như không tệ, trên cơ bản đều đạt yêu cầu, thậm chí có nhiều chỗ còn vượt qua mong đợi của anh. Anh cười nói: “Ông chủ Kim, các ông vất vả rồi”.
Kim Tam Kỳ cười nói: “Đó là chuyện chúng tôi nên làm, thưa cậu, thứ cậu chế tạo là lò luyện đan sao?”
Ngô Bình không giấu giếm, nói: “Đúng vậy, đây là lò luyện đan, tôi đang nghiên cứu luyện đan”.
Kim Tam Kỳ lắc đầu: “Không phải người nào cũng có thể nghiên cứu thuật luyện đan này. Cậu xem, thành Vân Đô này rất lớn, nhưng cũng chỉ có một thầy luyện đan, được các gia tộc coi là khách quý”.
Ngô Bình: “Chỉ có một vị sao? Vậy tôi càng phải cố gắng hơn nữa, sớm ngày trở thành thầy luyện đan”.
Kim Tam Kỳ không để ý đến lời của Ngô Bình, cười nói: “Hi vọng cậu sẽ thành công”.
Sau khi kiểm hàng, Ngô Bình khiêng lò luyện đan rời khỏi cửa hàng. Bởi vì khiêng một chiếc lò luyện đan, cho nên trên đường đi hấp dẫn không ít ánh nhìn tò mò.
Trở về khách sạn, anh lập tức mua sắm than lửa, bắt tay vào luyện chế một số đan dược có ích cho nguyên thần.
Anh vừa rửa sạch lò luyện đan xong thì nghe thấy tiếng cãi cọ ngoài cửa, Tiểu Vũ vội vàng đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, một đám tu sĩ vọt vào, không nói một lời mà xông thẳng vào hậu viện, đồng thời nhìn chằm chằm vào lò luyện đan này.
Ngô Bình đang điều chỉnh lò luyện đan, trông thấy một đám người xa lạ chạy tới, anh trầm giọng nói: “Các anh làm gì vậy?”
Người cầm đầu nhướng mày, gằn giọng nói: “Các anh to gan lắm, dám trộm lò luyện đan của Mã đan sư!”
Ngô Bình chỉ vào lò luyện đan của mình: “Anh nói lò luyện đan này là của Mã đan sư?”
Đối phương nói: “Đúng vậy! Bây giờ, chúng tôi muốn mang lò luyện đan về trả về chủ cũ. Còn hai người các anh, phải đi cùng tôi đến nha môn tiếp nhận xử phạt!”
Ngô Bình gật đầu: “Lấy thế đè người. Tốt lắm, con người tôi chưa bao giờ sợ người khác ức hiếp, người khác càng ức hiếp tôi, tôi lại càng vui vẻ”.
Người kia nhíu mày: “Ồ, anh còn rất vui vẻ?”
Ngô Bình nở nụ cười, nói: “Hay là anh dẫn tôi đi gặp Mã đan sư? Lò luyện đan này là tự tay tôi chế tạo, không có sự trợ giúp của tôi, ông ta không biết sử dụng lò luyện đan này như thế nào đâu”.
Người này đang định từ chối, một người khác đứng ở sau lưng lại nói: “Thủ lĩnh, quả thật Mã đan sư từng nói lời tương tự, lò luyện đan khác nhau sẽ có nguyên lý vận chuyển khác nhau, hay là chúng ta dẫn anh ta về?”
Người này xoa xoa cằm dưới, nói: “Được rồi, vậy anh đi theo chúng tôi một chuyến, chờ xử trí của Mã đan sư!”
Thế là, đối phương dùng xe kéo lò luyện đan, mang theo Ngô Bình và Tiểu Vũ đi đến một tòa nhà xa hoa.