“Bắt đầu!”
Sau đó, trên áo mỗi người đều xuất hiện một con số, Ngô Bình là số 9.
Anh đang định khiêu chiến một người thì có người ở cạnh bước tới nói: “Số 9, tôi muốn khiêu chiến anh”.
Người đó vừa nói xong thì có một cột đá nhô lên giữa, cả hai nhảy lên rồi bắt dầu tỉ thí.
Giao đấu kiểu này chẳng khó gì với Ngô Bình, anh đánh bại người kia bằng một chưởng, người đó hộc máu rồi lập tức mất lực chiến đấu.
Sau đó trên tay anh xuất hiện một con số là 2! Điều này chứng tỏ anh đã đánh bại người khiêu chiến mình và giành được hai điểm.
Do chủ động khiêu chiến sẽ được cộng điểm nên mọi người thi nhau khiêu chiến người khác, vì dù thua thì vẫn có được một điểm. Đương nhiên khiêu chiến cũng có nguy hiểm, vì nhỡ có thể bị đối thủ giết chết. Bây giờ, liên tục có người rơi xuống, người bị thương nặng, người bị nhẹ, có người còn bỏ mạng.
Ngô Bình chọn một cột khác rồi nói: “Số 176 lên đây đê!”
“Được!”
Uỳnh!
Một nắm đấm bay ra, số 176 đã bị đánh bay, cơ thể nát bét, bị thương rất nặng.
Ngô Bình ra tay quá nhanh, gần như chỉ mất một đến hai chiêu là có thể giải quyết được một vòng đấu. Anh nhảy từ cột này sang cột khác, mỗi khi đánh bại một người, con số trên tay trái của anh lại tăng thêm ba điểm.
Lúc trước ở đây có 300 người, nhưng giờ hầu hết đã bị thương hoặc bỏ mạng, số người còn trụ lại ngày một ít. Khi Ngô Bình khiêu chiến người thứ 100 thì chỉ còn hơn chục người trên quảng trường này đang chiến đấu thôi.
Số người ít dần, khi Ngô Bình khiêu chiến đến người thứ 120 thì không còn ai để đánh nữa rồi, đa phần họ đều đã bị khiêu chiến hoặc bị thương.
Một trong các quy tắc của vòng tuyển chọn là người đã bị thương có thể từ chối khiêu chiến của người khác, cũng có thể từ bỏ trận đấu.
Sở dĩ tình trạng này xuất hiện cũng là có liên quan đến Ngô Bình, thực lực của anh quá mạnh, hơn nữa lại hạ gục đối thủ quá nhanh. Những người bị anh đánh bại đều có thực lực tương đối mạnh, vậy mà họ cũng đã bị giảm thực lực chiến đấu nên vòng tuyển chọn mới kết thúc sớm hơn.
Lúc này có một tiếng chuông vang lên tuyên bố vòng tuyển chọn kết thúc, điểm của Ngô Bình là cao nhất, tổng là 362 điểm. Người thứ hai kém anh rất xa, chỉ có 205 điểm còn người thứ ba là 187 điểm.
Vì thế, Ngô Bình đã thành công tiến vào tốp mười, sau đó vô vàn tia sáng chiếu xuống, tất cả những người bị chết, bị thương hoặc không lọt vào tốp mười đều biến mất trước mặt bọn họ.
Chỉ còn mười người ở lại, đó chính là tốp mười của vòng tuyển chọn, sau đó lại có một giọng nói vang lên.
“Người đứng đầu sẽ nhận được hai cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên, đồng thời có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi”.
“Người thứ hai và thứ ba cũng nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 của bảng Tiểu Tiên và phần thưởng khiêu chiến nhân đôi”.
“Người thứ tư đến người thứ mười nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên”.
Ngô Bình không ngờ mình có đến hai cơ hội, hơn nữa còn có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi.
Uỳnh!
Một tấm bảng to oành màu vàng rơi từ trên cao xuống, tấm
bảng này cao vạn trượng, rộng 3000 trượng, bên trên có tên của 500 người người được viết bằng chữ vàng, đó chính là tốp 500 của bảng Tiểu Tiên!