Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là anh đã đạt đến tầng thứ mười Thần Thông nên cần phải trùng sinh để tu hành lại. Giờ anh có thể đột phá lên Đạo cảnh luôn, nhưng làm vậy sẽ có hiểm hoạ lớn. Nếu muốn loại bỏ những nguy hiểm ấy thì anh cần trùng sinh một kiếp, chỉ có như vậy thì mới có nền móng vững chắc như tu sĩ ở vũ trụ chính.
Sau khi về Cửu Dương Anh, Ngô Bình đã nhìn thấy Liễu Tam Tương và Hắc Tướng. Biết anh đến, tông chủ Thần Bằng của Ngạo Thế Đan Tông đã tới nghênh đón, nói là sẽ mở tiệc chiêu đãi anh nhưng đã bị Ngô Bình từ chối.
Anh chào tạm biệt Thần Bằng rồi dẫn Liễu Tam Tương, Ninh Chức Tuyết, Hắc Tương, Băng Ngọc và Hồ Tông Linh quay lại Đại Ngũ Hành Giới.
Bây giờ, tu vi của Ngô Bình đã rất cao. Lần này anh quay lại thế giới linh đài thuộc tầng thứ chín Đạo cảnh thì nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn. Anh thấy phía sau Đại Ngũ Hành Giới còn nối liền với một thế giới khác, mà thế giới ấy lại nối liền với rất nhiều thế giới linh đài giống Đại Ngũ Hành Giới.
Có khá nhiều thế giới ở vũ trụ chính, trong đó Hỗn Độn Giới là có cấp bậc cao nhất, tiếp đến là Tiên Giới và Linh Giới. Trong đó có 36 Tiên Giới nổi tiếng, Tiên Giới Thái Ất và Tiên Giới Nguyên Sử là hai trong 36 Tiên Giới nổi tiếng ấy, còn Linh Giới thì có đến mấy trăm cái.
Ngô Bình nghi thế giới nối liền với phía sau của Đại Ngũ Hành Giới có thể là một Tiên Giới hay Linh Giới nào đó.
Anh không nghĩ ngợi nhiều mà đi đến Thái Chân Môn một chuyến, sau đó gặp Thái Chân Lão Tổ Tả Thiên Thu. Thái Chân Lão Tổ cũng đã có tu vi tầng thứ bảy Thần Thông, nhưng so với Ngô Bình thì kém hơn rất nhiều.
Lần này gặp lại, hai người đã có sự chênh lệch lớn.
Thái Chân Lão Tổ cảm thán rồi trò chuyện với Ngô Bình trong vườn thuốc rất lâu.
Sau đó, anh lại đến Thiên Khanh. Nơi này khá thần bí, anh muốn xuống tầng cuối cùng xem bên trong còn có thứ gì hay không.
Lần trước, anh đã xuống đến vị trí sâu hơn 8000 mét và tìm được huyết thịt Thần Minh, quả Xà Thần. Lần n ày, anh muốn tiếp tục xuống sâu hơn để xem còn thứ gì không.
Sau khi xuống qua độ sau 8000 mét thì cảm giác áp lực đã mạnh hẳn, nhưng thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước rất nhiều nên chút áp lực này không là gì với anh cả.
Lúc này, anh cảm thấy có một luồng sức mạnh rất ngang ngược. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì nhanh chóng phát hiện cách đó không xa có một cái cây cổ thụ.
Phải đến hai người mới ôm hết cái cây này, thân cây có màu xanh, chỗ nào cũng có vết nứt. Cây cao đến vài chục mét, hơn nữa còn toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cái cây thì chợt trên cây xuất hiện một con mắt, nó cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó rễ cây dưới đất ngoi lên, loáng cái đã quấn vào chân Ngô Bình rồi kéo anh xuống dưới.
Ngô Bình nhấc chân lên, một sức mạnh khủng khiếp đã chặt đứt cái rễ, sau đó anh cười lạnh một tiếng rồi tung một đòn vào thân cây.
Một tiếng động lớn vang lên, vỏ cây nổ tung để lộ ra thân cây bên trong, có một chất dịch như máu chảy ra. Bên trong cây lại là m áu thịt, chứ không phải sợi thực vật. Lúc này, trên cây đã có cả trăm con mắt đang nhìn Ngô Bình với vẻ giận dữ.
Anh hỏi: “Ngươi là quái vật gì?”
Đột nhiên có một tiếng động vang lên, Ngô Bình nhanh chóng né đi thì thấy có một quả cao hơn hai mét rơi xuống, nó có màu vàng, dài hai mét, rộng một mét, hai phía đầu nhọn, ở giữa tròn xoe. Sau khi rơi xuống, nó đã nổ tung rồi có một con quái vật hình người nhảy ra, nó có cái miệng chim, đôi
mắt trông cũng rất quỷ dị.