Hai người bay lên không, chẳng mấy chốc đã tới vùng sa mạc ở rìa phía Tây đất phong. Nơi này vốn khắc nghiệt, vì sự xuất hiện của đá thần mà trên sa mạc đã có rất nhiều người tới.
Đứng từ phía xa, Ngô Bình đã nhìn thấy tảng đá thần cao mấy trăm mét nằm trên đất. Trên tảng đá tầng toàn là vết nứt, có chỗ đã bị vỡ, rơi xuống đất.
Phía trên tảng đá thần khổng lồ được phi thuyền bao bọc, khiến các tu sĩ e dè không dám tới gần.
Ngô Bình nhìn qua, phất tay một cái, xung quanh tảng đá thần xuất hiện một màn sương mù, bao phủ tảng đá lại.
Anh đáp lên trên đỉnh, phát hiện đây đúng là một tảng đá thần khổng khồ, hơn nữa còn có chất lượng cực cao! Anh không nói gì, lập tức hút tảng đá thần vào trong Động Thiên.
Thu tảng đá thần xong, anh hỏi: "Hân Nguyệt, ở Hồng Hoang thường xuyên có đá thần rơi xuống à?"
Lam Hân Nguyệt: "Cũng đôi khi, nhưng đây là lần đầu tiên đá thần rơi vào trong địa giới của Vương phủ. Hơn nữa tảng đá này cũng to quá, đá thần rơi vào nhà người khác thường cũng chỉ to bằng nắm đấm, to nhất cũng cỡ một cánh cửa thôi. Rơi xuống một tảng đá thần cao mấy trăm mét thế này cũng rất hiếm thấy trong lịch sử dài dằng dặc của Hồng Hoang".
Ngô Bình: "Lúc phát hiện ra tảng đá thần nên lập tức thu nó vào".
Lam Hân Nguyệt: "Tảng đá thần quá nặng, pháp khí chứa đồ của bọn em không chịu được".
Đúng là vậy, lúc Ngô Bình hút tảng đá thần vào, anh đã biết nó là một vật vô cùng nặng, pháp khí chứa đồ của người thường hoàn toàn không chứa được.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tức giận: "Phủ Chiến Vương các người vô lý quá đấy! Món đồ này là trời ban, ai nhìn thấy đều có thể chia sẻ, dựa vào cái gì mà phủ Chiến Vương các người độc chiếm?"
Nghe lời này, Ngô Bình phất tay áo, màn sương mù tản đi. Xung quanh đông nghịt người, trong đó có một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ lớn tiếng chỉ trích anh.
Ngô Bình nhìn chằm chằm người kia, cười khẩy: "Phủ Chiến Vương bây giờ đã đổi thành phủ Ngô Vương rồi, tôi là Ngô Vương. Hình như anh bất mãn với bổ vương?"
Người đàn ông tóc đỏ hừ một tiếng: "Ngô Vương? Dù anh có là vương là tướng thì cũng không thể độc chiếm tảng đá thần được!"
Ngô Bình lạnh lùng: "Trong đất phong của bổn vương, tất cả mọi thứ đều là của bổn vương!"
Người đàn ông tóc đỏ cười khẩy: "Nhiều người thế này đều nhìn thấy tảng đá thần, anh muốn độc chiếm e là không dễ vậy đâu!"
Ngô Bình: "Đúng thế, bổn vương muốn độc chiếm đá thần đấy, anh không phục à?"
Sắc mặt người đàn ông tóc đỏ thay đổi, nói: "Ngô Vương, anh làm vậy sẽ khiến mọi người tức giận..."
Bốp!
Ngô Bình tát bay người kia, đầu lệch hẳn sang bên khiến hắn hét lên vì đau. Anh đạp một phát, giẫm kẻ kia xuống đất: "Anh là cái thá gì mà cũng dám vô lễ với bổn vương!"
Trên chân có đầy kiếm khí, chớp mắt đã nghiền nát đạo căn Linh Đài của kẻ đó, hắn kêu lên đau đớn, tu vi mất sạch.
"Anh...", hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ngô Bình: "Cút ra khỏi đất phong của bổn vương, nếu không bổn vương sẽ khiến người chết hẳn!"
"Uy phong quá! Anh cũng định giết cả bổn Hoàng tử à?"