Miêu Dục vội đáp: “Vâng! Hôm nay tôi sẽ chuyển đi! Trước đó không biết đây là nhà của vợ Tổng đốc nên đã mạo phạm, mong Tổng đốc rộng lòng thứ lỗi!”
Tuy Ngô Bình không phải là cấp trên trực tiếp của Miêu Dục, nhưng nước Long có luật, Tổng đốc có quyền tiền trảm hậu tấu. Dù Ngô Bình giết Miêu Dục cũng không bị Hoàng đế trách phạt. Huống chi người có thể trở thành Tổng đốc chắc chắn không hề đơn giản, một Thái thú như Miêu Dục không bao giờ dám chọc vào!
Ngô Bình bảo: “Anh cũng không cần gấp gáp. Đều là quan trong triều, tôi sẽ không làm khó anh. Thế này đi, tôi cho anh ba ngày, anh lo thu dọn nhé”.
Miêu Dục đáp: “Cảm ơn Tổng đốc! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng dọn đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có nhà ở vịnh Bạch Long. Nếu anh tạm thời không có nơi ở thì có thể đến đó”.
Miêu Dục cười đáp: “Cảm ơn Tổng đốc đã quan tâm. Nhà rất dễ tìm, tôi sẽ tự giải quyết”.
Ngô Bình gật đầu, đang định đi về thì Miêu Dục bỗng cất lời: “Nếu Tổng đốc đã đến, hay là vào nhà ngồi một lát nhé”.
Người này là Thái thú khu Đông. Sau này nhà họ Đường chuyển về đây ở thì khu này cũng do anh ta quản lý. Vì thế Ngô Bình cũng nể mặt đối phương một chút.
Suy nghĩ giây lát, anh đáp: “Vậy làm phiền anh”.
Miêu Dục cả mừng, vội mời Ngô Bình và Đường Tử Di vào đại sảnh, người làm bưng trà nước và hoa quả lên.
Trò chuyện một lúc, Ngô Bình mới biết Miêu Dục là tán tu, không có chống lưng gì. Nhưng anh ta được Tổng đốc mới nhậm chức tán thưởng nên mới tiến cử đến đây, trở thành Tổng đốc.
Ngô Bình hỏi: “Là Tổng đốc mới đến sao?”
Tổng đốc ban đầu đã bị anh đánh chạy mất.
Miêu Dục đáp: “Phải. Tổng đốc mới vừa nhậm chức”.
Ngô Bình bảo: “Sau này nhà vợ tôi sẽ sống ở đây, ít nhiều gì cũng cần anh chiếu cố”
Miêu Dục vội trả lời: “Dù Tổng đốc không nói, tôi cũng hiểu điều đó, nhất định không phụ lòng Tổng đốc”.
Ngô Bình thấy anh ta cũng khá biết điều, đoạn nói: “Trước đó anh vừa lộ diện, tôi đã biết Thần Cung của anh có vấn đề. Nếu không chữa trị, trong vòng nửa năm, anh sẽ gặp rắc rối đấy”.
Miêu Dục kinh ngạc: “Tổng đốc còn biết y thuật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Biết một chút”.
Miêu Dục quỳ xuống: “Mong Tổng đốc cứu tôi”.
Hoá ra Miêu Dục cũng biết vấn đề của mình, nhưng y tiên trên đời này còn ít hơn thầy luyện đan. Vậy nên anh ta đã đi khắp nơi cầu thầy chữa trị, nhưng không ai có thể giúp đỡ.
Anh ta cũng lờ mờ cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Bây giờ nghe Ngô Bình nói vậy, anh ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã khẩn xin Ngô Bình chữa giúp.
Ngô Bình nói: “Anh đứng dậy nói chuyện đi”.
Miêu Dục đứng lên, tha thiết nhìn anh.